LÂU ĐÀI SÓI - Trang 506

Đức hồng y nói, “anh có nghĩ đây là một trận đấu thương không? Anh có

nghĩ là có những quy tắc, những nghi thức, những trọng tài cho cuộc chơi sòng
phẳng không? Một ngày kia, khi còn loay hoay chỉnh yên cương, anh ngẩng
lên thì sẽ thấy ông ta rầm rập chạy xuống đồi về phía anh.”

Đức hồng y biến mất, với một tiếng cười vang.
Hạ viện còn chưa triệu tập thì các đối thủ của anh đã họp lại để vạch chiến

thuật. Những cuộc họp của bọn họ không có gì bí mật. Người hầu hạ phục dịch
ra vào, và phương pháp anh dùng với các buổi họp kín của nhà Pole lại được
sử dụng: nhiều thiếu niên người nhà Cromwell chẳng tự hào gì việc đeo tạp dề
bưng một đĩa cá bơn lên hay mang một khúc thịt bò vào. Những gia đình tử tế
khắp nước Anh giờ đây đặt chỗ trong đội gia nhân nhà Cromwell, cho con,
cháu hay người được họ bảo trợ, cứ nghĩ đám trẻ ấy đang học việc nhà nước
với anh, học lối viết với một viên thư lại và xử lý các bản dịch từ nước ngoài,
đọc những cuốn sách mà một triều thần cần biết. Anh coi đó là chuyện nghiêm
túc, người ta đặt lòng tin vào anh; anh nhẹ nhàng tước những lưỡi dao găm,
những cây bút từ tay những cậu trẻ nóng nảy ồn ào này, và anh nói chuyện với
chúng, tìm hiểu xem đằng sau sự đam mê và lòng tự tôn ở những thanh thiếu
niên mười lăm hay hai mươi tuổi đó những gì là thực đáng giá của chúng,
những gì chúng quý trọng và sẽ quý trọng khi bị câu thúc. Người ta sẽ không
biết được gì về con người bằng cách làm họ mất mặt và nghiến nát lòng tự tôn
của họ. Cần phải hỏi xem họ có thể làm được gì trên đời này, những thứ mà chỉ
riêng họ mới làm được.

Những gã trai kinh ngạc vì được hỏi, và chúng cởi lòng cởi dạ. Có lẽ trước

đây không ai từng chuyện trò với chúng. Chắc chắn cha chúng cũng không.

Anh khai tâm cho chúng, những đứa trẻ hung hăng hay thiếu hiểu biết, bằng

những công việc khiêm nhường. Cho chúng học các bài thánh vịnh. Học cách
dùng con dao pha thịt và con dao cắt gọt; chỉ sau những việc đó, để tự vệ và
cho những bài học không chính thức, chúng mới được học dùng estoc, cú thúc
chết người dưới xương sườn, cú vặn cổ tay đơn giản sẽ khiến ta chắc chắn
xong việc. Christophe tự ngỏ lời làm người hướng dẫn. “Các messieur này,” nó
nói, “cứ nghĩ bọn họ ngon lành. Bọn họ cắt đầu một con hươu hay đuôi một
con chuột, con không biết là gì nữa, để gửi về nhà cho cha thân yêu của họ.
Chỉ thầy và con, thưa thầy, và Richard Cremuel, chúng ta biết làm thế nào để
chặn đứng một thằng đểu vớ vẩn nào đó, vậy là nó chết không kịp ngáp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.