LÂU ĐÀI SÓI - Trang 532

“Buồn cười là,” anh nói với Audley, “More vẫn được trả một khoản trợ cấp

từ ngân khố. Tôi cho rằng nên ngừng việc đó thì tốt hơn.”

“Ông ấy bây giờ dễ thở rồi. Tôi cầu Chúa cho ông ấy tỉnh ra. Ông ấy đã lo

thu xếp cắt đặt mọi việc riêng rồi phải không?”

“Đã giao những gì giao được cho con cái. Roper bảo tôi như vậy.”
“Ôi, luật sư các ông!” Công tước nói. “Vào cái ngày ta về nghỉ ai sẽ chăm

sóc tôi đây?”

Norfolk toát mồ hôi; anh chậm bước lại, và Audley cũng phải kìm bước, vậy

là bọn họ cùng lề mề, và Cranmer đến đằng sau như một người đi muộn. Anh
quay lại nắm tay anh ta. Anh ta đã dự mọi phiên họp của nghị viện: còn không
thì trên dãy ghế hàng giám mục thưa thớt một cách rõ rệt.

Giáo hoàng chọn tháng này, trong khi anh trình nghị viện thông qua các dự

luật quan trọng, để đưa ra phán quyết sau cùng của ông ta về cuộc hôn nhân
của hoàng hậu Katherine - một phán quyết trì hoãn lâu đến mức anh đã nghĩ
ông ta định chết khi còn chưa quyết định được. Clement thấy rằng những sự
miễn trừ lúc đầu là hợp lẽ; do đó cuộc hôn nhân là hợp lẽ. Những người ủng hộ
Hoàng đế tràn ra các đường phố ở Rome đốt pháo hoa mừng. Henry tỏ vẻ mỉa
mai, khinh thị. Nhà vua biểu thị cảm giác đó bằng việc khiêu vũ. Anne vẫn
nhảy múa được, mặc dù cái bụng đã lồ lộ; cô ta sẽ phải chịu một mùa hè tĩnh
tại nghỉ ngơi. Anh nhớ lúc nhà vua đặt tay lên eo Lizzie Seymour. Chẳng có ý
nghĩa gì, thiếu phụ đó không ngu. Rồi lại đến lượt Mary Shelton bé nhỏ, nhà
vua xoay tròn, nhấc bổng cô ta lên rồi vuốt ve và khiến cô ta nghẹt thở bằng
những lời tán tụng. Những việc này cũng chẳng nghĩa lý gì; anh thấy Anne hất
cằm nhìn lảng và tựa vào lưng ghế, lẩm bẩm lời bình phẩm nào đó, vẻ mặt tinh
quái; mạng che mặt chạm phớt vào, trong tích tắc, áo khoác của gã vô lại nhăn
nhở Francis Weston. Rõ ràng Anne nghĩ Mary Shelton cần được khoan dung,
thậm chí là giữ cho dễ thương như thế. An toàn nhất là giữ nhà vua trong đám
chị em họ của cô ta, nếu không có bà chị ruột trong tầm tay. Mary Boleyn ở
đâu nhỉ? Về vùng thôn quê chăng, có lẽ cũng như anh đang khao khát một tiết
trời ấm áp hơn.

Và mùa hè tới, không có quãng chuyển tiếp cuối xuân, đột ngột xuất hiện

vào một buổi sáng thứ Hai, giống như một gia nhân mới gương mặt tươi sáng:
ngày 13 tháng Tư. Bọn họ ở Lambeth - Audley, anh, tổng giám mục - nắng rực
rỡ xuyên qua các cửa sổ. Anh đứng nhìn xuống các khu vườn thượng uyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.