LÂU ĐÀI SÓI - Trang 534

“Như vậy thì khó mà thỏa mãn yêu cầu của nhà vua,” Audley thở dài.

Phạch, phạch, phạch. “Sau tất cả những điều ta đã làm với ông ta, và với
Fisher. Tên ông ta được loại ra khỏi danh sách truất quyền, Fisher thì bị phạt
thay vì bị giam chung thân, bọn họ còn đòi hỏi gì hơn được nữa? Những nỗ lực
của chúng ta lại văng ngược vào chúng ta.”

“Ồ, được rồi. Phúc cho những người hòa giải,” anh nói. Anh chỉ muốn bóp

cổ kẻ nào đó.

Cranmer nói, “Chúng ta sẽ thử lại với More. Ít nhất, nếu ông ta từ chối, ông

ta cũng phải đưa ra lý do.”

Anh lẩm nhẩm chửi thề, quay lại từ phía cửa sổ. “Chúng ta biết những lý do

của ông ta. Cả châu Âu đều biết. Ông ta chống lại việc ly dị. Ông ta không tin
nhà vua có thể đứng đầu giáo hội. Nhưng ông ta có nói ra không? Không đâu.
Tôi biết ông ta. Các anh có biết tôi ghét cái gì không? Tôi ghét đóng một vai
trong trò mà ông ta nghĩ ra này. Tôi ghét bị mất thời gian trong lúc có thể làm
việc khác tốt hơn, tôi ghét bởi có thể dùng đầu óc hữu hiệu hơn, tôi ghét ngồi
nhìn cuộc sống của ta trôi qua, bởi vì vậy mà tất cả chúng ta sẽ cảm nhận được
tuổi tác trước khi cái vở kịch này diễn xong. Và điều mà tôi ghét nhất là thầy
More ngồi trong đám khán giả và cười khẩy khi tôi đọc vấp lời thoại, vì ông ta
đã viết tất cả các vai. Và viết ra nó ngay trong những năm tháng này.”

Cranmer, như một chú bồi bàn, rót cho anh một cốc rượu, đẩy về phía anh.

“Mời.”

Trong bàn tay của tổng giám mục, chén rượu không khỏi có tính bí tích:

không phải là rượu pha nước, mà là một hỗn hợp nước đôi nào đấy, đây là máu
ta, đây coi như là máu ta, đây là thứ ít nhiều giống như máu ta, hãy uống nó
trong sự tưởng nhớ đến ta. Anh đẩy cốc rượu trở lại. Người vùng Bắc Đức chế
ra một thứ rượu mạnh, aquayitae: một ngụm thứ rượu đó hẳn có ích hơn. “Gọi
More trở lại đi,” anh nói.

Lát sau thì More đã đứng trên lối vào, khẽ hắt hơi.
“Nào,” Audley nói, mỉm cười, “đó không phải cách một người hùng xuất

hiện.”

“Tôi cam đoan với anh, tôi không hề có ý làm người hùng đâu,” More nói.

“Họ đang cắt cỏ.” Ông ta day mũi vì một cái hắt hơi nữa, và lệt sệt đi về phía
ba người bọn họ, kéo chiếc áo choàng lên vai; ông ta ngồi vào chiếc ghế dành
cho ông ta. Trước đó, ông ta đã từ chối ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.