LÂU ĐÀI SÓI - Trang 559

“Thời điểm này trong năm thì cũng chẳng có gì để xem.” More liếc mắt nhìn

lên trời, là một khe hẹp màu xám lọt qua cửa sổ trên cao. “Tôi vẫn được nhận
sách của tôi chứ? Viết thư chứ?”

“Vào lúc này.”
“Còn John Wood, anh ta ở lại với tôi không?”
Đó là người hầu của ông ta. “Có, dĩ nhiên.”
“Thỉnh thoảng anh ta đem cho tôi ít tin tức. Họ nói bệnh đổ mồ hôi đã bùng

ra trong quân đội nhà vua ở Ai len. Cũng quá muộn trong năm nay.”

Dịch hạch cũng đã bùng phát; anh sẽ không kể cho More nghe việc đó, hay

việc toàn bộ chiến dịch Ai len là một sự thất bại và hao tổn tiền của và rằng
anh ước gì mình đã làm như Richard nói, thân chinh tới đó.

“Bệnh đổ mồ hôi cướp mất nhiều mạng người,” More nói, “và rất chóng

vánh, lại trong tuổi đầu đời của họ nữa. Và nếu ai qua khỏi thì cũng không đủ
sức chiến đấu với dân Ai len hung dữ, chắc chắn rồi. Tôi nhớ khi Meg bị bệnh
đó, nó đã suýt chết. Anh đã bị chưa? À, anh chẳng bao giờ đau ốm, đúng
không?” Ông ta tán gẫu bâng quơ, rồi ngẩng lên. “Kể cho tôi đi, anh nghe tin
gì từ Antwerp không? Người ta nói Tyndale đang ở đó. Người ta nói hắn ta
sống rất tù túng. Hắn không dám đi đâu quá nhà của các thương nhân người
Anh. Người ta nói hắn bị tù, gần như tôi.”

Điều đó đúng, hay phần nào là đúng. Tyndale đã lao động trong cảnh bần

hàn và u tối, và bây giờ thế giới của anh ta co lại trong một gian phòng nhỏ;
trong khi phía bên ngoài, trong thành phố, theo luật của Hoàng đế, các nhà in
bị đóng dấu sắt nung và móc mắt, các cha và các xơ bị giết vì đức tin của họ,
đàn ông thì chặt đầu, đàn bà thì chôn sống. More vẫn còn một mạng lưới dính
dấp như mạng nhện ở châu Âu, một mạng lưới do tiền tạo ra, tin rằng người
của ông ta ở đó đã đi theo Tyndale từ nhiều tháng nay, nhưng anh, với toàn bộ
sự khéo léo của mình, và Stephen Vaughan ở ngay đó, chưa bao giờ phát hiện
được một ai trong số những người Anh ở khắp cái thành phố nhộn nhịp đó là
tay chân của More. “Tyndale hắn sẽ an toàn hơn ở London,” More nói, “dưới
bóng của anh, người che chở điều sai trái. Nào, hãy xem nước Đức ngày nay.
Anh biết đấy, Thomas, dị giáo dẫn dắt chúng ta tới đâu. Nó đưa chúng ta đến
Münster, phải không?”

Các giáo phái, những tín đồ phái rửa tội lại, đã chiếm thành phố Münster.

Những cơn ác mộng tồi tệ nhất của ta - khi ta thức dậy, khắp người tê bại, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.