LÂU ĐÀI SÓI - Trang 574

“Thủ đoạn bẩm sinh,” anh nói. “Chẳng có cách nào khác. Alice, tại sao

chồng bà cứng đầu như vậy?”

“Tôi không còn hiểu ông ấy cũng như không hiểu về Mầu nhiệm Ba Ngôi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Tôi nghĩ hẳn ông ấy sẽ cho nhà vua biết lý do. Nói riêng thôi. Nếu nhà vua

cho biết trước rằng ngài sẽ bỏ tất cả các hình phạt cho ông ấy.”

“Ý bà là, cho phép cho ông ấy làm phản? Nhà vua không thể làm việc ấy.”
“Ôi lạy thánh Agnes! Thomas Cromwell, nói những gì nhà vua không thể

làm ư! Tôi đã thấy một con gà trống vênh vang đi trong sân nuôi gà, ông thầy,
cho đến lúc một ngày kia có cô gái tới vặn cổ nó.”

“Đó là luật pháp trên đất này. Tập quán của xứ này.”
“Tôi nghĩ Henry được đặt trên luật pháp.”
“Không phải chúng ta đang sống ở Constantinople, thưa bà Alice. Dù tôi

không nói gì chống người Thổ. Ngày nay, chúng ta cổ vũ những kẻ ngoại giáo.
Chừng nào bọn họ còn trói tay trói chân Hoàng đế.”

“Tôi chẳng còn được bao nhiêu tiền,” bà ta nói. “Tôi phải kiếm mười lăm si

linh mỗi tuần vì ông ấy bị giam giữ. Tôi lo ông ấy bị lạnh.” Bà ta sụt sịt. “Tuy
vậy, ông ấy có thể tự nói ra với tôi chứ. Ông ấy không viết thư cho tôi. Tất cả
đều cho con bé, con bé, Meg yêu của ông ấy. Nó không phải con của tôi. Tôi
ước gì vợ trước của ông ấy có ở đây, để nói tôi nghe xem có phải nó sinh ra đã
như thế rồi. Nó kín tiếng, anh biết đấy. Che giấu ý định của nó, và của ông ấy.
Nó bảo tôi bây giờ ông ấy đưa áo sơ mi cho nó về giặt sạch máu, rằng ông ấy
mặc một cái áo hành xác bên trong áo vải thường. Ông ấy đã làm thế từ khi
chúng tôi lấy nhau và tôi đã van xin ông ấy bỏ đi và tôi nghĩ ông ấy đã bỏ rồi.
Nhưng làm sao tôi biết được đây? Ông ấy ngủ một mình và cài then cửa. Nếu
ông ấy có ngứa tôi cũng không biết bao giờ, tất lẽ ông ấy phải tự gãi thôi.
Vâng, dù gì đi nữa, đó là chuyện giữa nó với ông ấy, và tôi không có phần.”

“Alice này...”
“Xin đừng nghĩ là tôi không dịu dàng với ông ấy. Ông ấy không cưới tôi để

rồi sống như quan hoạn. Chúng tôi có những lúc qua lại, lúc này lúc khác.” Bà
ta đỏ mặt, vì giận dữ hơn là xấu hổ. “Và khi đúng là vậy, người ta không thể
không cảm thấy, khi người đàn ông bị lạnh, khi anh ta bị đói, da thịt anh ta là
một với da thịt ta. Ta cảm nhận được anh ta như ta cảm nhận được ở một đứa
con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.