LÂU ĐÀI SÓI - Trang 581

Họ nói chuyện về tim anh; anh loáng thoáng nghe được. Anh cảm thấy họ

không nên: cuốn sách trái tim tôi là một cuốn sách riêng tư, đó không phải là
một cuốn sổ góp ý bỏ trên bàn để bất kỳ viên thư lại nào đi ngang cũng nguệch
ngoạc vào được. Bọn họ cho anh nuốt một liều thuốc nước. Sau đó chỉ một lát
anh trở lại với những cuốn sổ cái của mình. Các dòng cứ trượt đi, các con số
nhòa nhập vào nhau, và anh vừa cộng xong một cột thì tổng số sai cả và bị trừ
đi. Nhưng anh cứ cố gắng, cố mãi, cộng thêm vào, lại cộng thêm, cho đến khi
độc chất hay hiệu dụng của liều thuốc buông anh ra và anh tỉnh dậy. Những
trang sổ cái vẫn còn trước mắt anh. Butts nghĩ anh đang nghỉ ngơi theo y lệnh,
nhưng trong cõi riêng của tâm trí anh những con số dính dấp với những cẳng
tay cẳng chân bằng mực bò ra khỏi sổ đi quanh. Chúng mang củi nhóm lò vào
khu nhà bếp, nhưng thịt nai đã bó lại cho hàng thịt bỗng trở lại thành con nai,
cạ mình vô tư vào các gốc cây. Những con sẻ đồng làm món ragu tự mọc lông
trở lại, nhảy lên lại những cành cây chưa chặt thành củi, và mật ong để phết
thịt quay đã biến trở lại thành đàn ong, ong cũng quay về tổ. Anh có thể nghe
thấy những tiếng động ở dưới nhà, nhưng là cái nhà khác nào đó, ở một xứ sở
khác: tiếng xủng xoẻng những đồng tiền trao tay, tiếng hòm gỗ cạ qua nền đá
sàn nhà. Anh có thể nghe thấy chính giọng mình, kể một câu chuyện bằng
tiếng Tuscan, Putney và Pháp về một chỗ đóng trại và tiếng La tinh kể về một
người man dã. Có lẽ đây là Utopia chăng? Ở trung tâm xứ đó, một đảo quốc,
có một chỗ gọi là Amaurotum, Thành phố của Những Giấc mơ.

Anh mệt lử vì cố giải đoán thế giới này. Mệt mỏi vì cố gắng mỉm cười với

địch thủ.

Thomas Avery từ văn phòng đến. Cậu ta ngồi cạnh và cầm bàn tay anh.

Hugh Latimer đến và đọc sách Thánh vịnh. Cranmer đến và nhìn anh một cách
nghi ngại. Có lẽ anh ta sợ anh, trong cơn sốt, sẽ hỏi Grete vợ anh ta độ này thế
nào?

Christophe nói với anh, “Con ước chủ nhân cũ đức hồng y của thầy có mặt ở

đây để an ủi thầy, thầy ạ. Ngài ấy là một người làm cho người khác thấy an
tâm.”

“Con biết gì về ngài?”
“Con đã trộm của ngài, thưa thầy. Thầy có biết không? Con đã trộm bát đĩa

vàng của ngài đấy.”

Anh gượng ngồi dậy. “Christophe? Con là thằng bé ở Compiègne à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.