LÂU ĐÀI SÓI - Trang 585

ngươi thấy không thái sư, người ta càng già đi thì các cô gái càng đáng yêu
hơn?”

“Rồi thì tuổi tám mươi sẽ có cái lợi,” ngài nói: “con mụ luộm thuộm nào

cũng sẽ đều là một viên ngọc cả.” Mercy nói với nhà vua, như nói với một
người hàng xóm, thôi đi, thưa ngài: ngài không có tuổi. Henry dang rộng hai
cánh tay khoe mình trước mọi người: “Bốn mươi lăm vào tháng Bảy này.”

Anh chú ý đến sự im lặng hoài nghi. Nó được việc. Henry thấy hài lòng.
Henry đi quanh và xem hết các bức tranh trong nhà, hỏi xem những người

trong tranh là ai. Nhà vua nhìn chăm chú Anselma, nữ hoàng xứ Sheba, trên
tường. Ngài làm bọn họ phì cười bằng cách nhấc con Bella lên và nói với nó
bằng thứ tiếng Pháp hung dữ của Honor Lisle. “Phu nhân Lisle gửi cho hoàng
hậu một sinh linh còn nhỏ hơn thế này. Nó nghiêng đầu sang một bên còn hai
tai vểnh lên, như muốn nói, tại sao bà lại nói chuyện với tôi? Thế nên cô ấy gọi
nó là Tại Sao.” Khi nhà vua nói đến Anne giọng ngài thấm đượm cái tình cảm
nể sợ: như mật ong trong vắt. Cánh phụ nữ mỉm cười, hài lòng thấy nhà vua
đưa ra một thí dụ như thế. “Ngươi biết nó rồi, Cromwell, ngươi đã trông thấy
cô ấy bế nó. Cô ấy đi đâu cũng mang nó theo. Đôi lúc,” và ngài gật đầu một
cách chí lý, “ta nghĩ cô ấy yêu nó nhiều hơn yêu ta. Đúng thật, ta là thứ nhì so
với con chó đó.”

Anh ngồi cười, không thấy muốn ăn, nhìn Henry ăn bằng cái đĩa bạc do

Hans thiết kế.

Henry nói với Richard một cách tử tế, gọi cậu ta là em họ. Nhà vua ra dấu

bảo cậu đợi trong khi ngài nói chuyện với ủy viên hội đồng, và bảo những
người khác lui bớt ra. Sẽ có chuyện gì nếu vua Francis thế này và Francis thế
kia, ta có nên thân chinh vượt biển cùng họ nối lại một kiểu giao ước nào đấy,
ngươi sẽ vượt biển sang khi ngươi khỏe lại chứ? Sẽ thế nào nếu người Ai len,
nếu người Scotland, sẽ có chuyện gì nếu tất cả vuột ngoài tầm kiểm soát và
chúng ta rơi vào các cuộc chiến tranh giống như ở Đức, đám nông dân tự xưng
vương, sẽ có chuyện gì với những kẻ tiên tri giả này, sẽ thế nào nếu Charles
kéo quân sang và Katherine ra chiến trường, bà ấy tính khí cương cường và
dân chúng yêu mến bà ấy, yêu mến bà ấy vì lý do gì thì có Chúa biết chứ ta thì
không biết.

“Nếu chuyện đó xảy ra,” anh nói, “thần sẽ rời cái ghế này và ra chiến

trường, với thanh kiếm của thần trong tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.