LÂU ĐÀI SÓI - Trang 599

thợ may có thể là vua của Jerusalem thì tôi cho là một gã trai lò rèn cũng có thể
là vua của Anh.”

Riche ngừng lại: liệu anh ta có xúc phạm gì không? Anh cười vui vẻ. “Khi

nào ta là vua Crormwell, anh sẽ là công tước. Vậy thì, vào điểm chính đi,
Mím... hay là không có?”

“More nói, được, anh đã đưa ra một ví dụ, tôi cho anh một ví dụ cao hơn.

Giả sử nghị viện sẽ thông qua một dự luật nói rằng Chúa không được là Chúa?
Tôi bảo, việc đó sẽ không hiệu lực, bởi nghị viện không có quyền làm việc đó.
Thế là ông ta nói, đấy, đúng rồi, bạn trẻ, ít nhất thì anh cũng nhận ra một sự phi
lý. Đến đó thì ông ta ngừng, và nhìn tôi, như muốn nói, chúng ta hãy trở lại với
thế giới thực. Tôi nói với ông ta, tôi sẽ đặt cho ông một trường hợp ở giữa.
Ông biết rằng nghị viện đã chọn nhà vua của chúng ta là người đứng đầu giáo
hội. Tại sao ông không thuận theo việc bầu chọn này, như ông sẽ thuận theo
khi họ chọn tôi làm vị quân vương? Thì ông ta nói - như là ông ta đang giảng
giải cho một đứa con nít - hai trường hợp đó không giống nhau. Một đằng là
thẩm quyền, nghị viện có thể hành xử. Đằng khác là thẩm quyền thiêng liêng,
và là quyền mà nghị viện không thể hành xử, bởi vì thẩm quyền đó ở bên ngoài
vương quốc này.”

Anh nhìn Riche chằm chằm. “Treo cổ ông ta vì tội thân giáo hoàng.”
“Đúng, thưa ông.”
“Chúng ta biết ông ta nghĩ thế. Ông ta chưa bao giờ nói ra.”
“Ông ta nói có một luật pháp cao hơn điều chỉnh ở đây và ở tất cả các vương

quốc, và nếu nghị viện xâm phạm luật của Chúa...”

“Luật của giáo hoàng, ông ta có ý đó - bởi với ông ta hai thứ đó như nhau,

ông ta không thể chối bỏ điều này, phải không? Tại sao ông ta luôn luôn tra
vấn lương tâm, nếu không phải để suốt đêm suốt ngày kiểm điểm xem có phù
hợp với giáo hội La Mã hay không? Đó là niềm an ủi với ông ta, là sự dẫn dắt
cho ông ta. Ta thấy dường như nếu ông ta thẳng thừng phủ nhận tư cách của
nghị viện thì tức là phủ nhận tước vị của nhà vua. Đấy là tội phản nghịch. Tuy
nhiên,” anh nhún vai, “chuyện đó sẽ đưa chúng ta tới đâu? Chúng ta có thể
chứng minh sự phủ nhận đó là có dã tâm không? Ông ta sẽ bảo, ta giả sử, đó
chỉ là nói chuyện, để giết thời gian. Rằng anh đã đưa ra các ví dụ, và không thể
dùng bất cứ điều gì nói ra theo cách ngoài lề đó để cáo buộc một người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.