LÂU ĐÀI SÓI - Trang 602

thu mình sau rèm và tự hỏi có gì thiệt hại. “Tôi từng có mọi niềm hy vọng,”
anh nói. “Thế giới này làm tôi suy đồi, tôi nghĩ vậy. Hay có lẽ chỉ vì thời tiết.
Nó kéo tôi xuống và khiến tôi suy nghĩ giống như ông, rằng người ta nên co
vào bên trong mình, co nữa co mãi đến khi chỉ còn là một đốm sáng, bảo tồn
cái linh hồn đơn độc của người ta như đốm lửa trong cái cốc thủy tinh. Những
cảnh tượng đau đớn và hổ nhục tôi trông thấy quanh mình, sự dốt nát tăm tối,
cái xấu xa không suy xét, cảnh nghèo đói và thiếu hy vọng, và ồ, mưa - mưa
rơi xuống. Anh làm mục nát ngũ cốc, dập tắt ánh sáng trong mắt người và cả
ánh sáng của học vấn nữa, vì ai có thể lập luận được nếu Oxford là một vũng
nước mưa khổng lồ và Cambridge bị cuốn trôi theo dòng nước, và ai sẽ thi
hành pháp luật nếu các pháp quan phải bơi để tự cứu mạng? Tuần trước dân
chúng nổi loạn ở York. Tại sao họ lại không chứ, khi lúa mì khan hiếm, và đắt
gấp đôi năm trước? Tôi chắc tôi phải khích động các pháp quan nêu gương,
nếu không thì toàn bộ miền Bắc sẽ vỡ ra vì lưỡi hái và cuốc chim, và họ sẽ giết
ai nếu không phải là giết lẫn nhau? Tôi thật lòng tin rằng tôi sẽ là một người tử
tế hơn nếu như thời tiết tốt đẹp hơn. Tôi sẽ là người tốt hơn nếu tôi sống trong
một khối thịnh vượng chung nơi mặt trời soi sáng và người dân giàu có tự do.
Giá mà điều đó là thực, thầy More, ông sẽ không phải cầu nguyện cho tới đến
mức gần như sốt sắng như ông vẫn làm.”

“Làm sao anh có thể nói thế được,” More bảo. Lời lẽ, toàn là lời lẽ, chỉ là lời

lẽ thôi mà. “Đúng là tôi, dĩ nhiên, cầu nguyện cho anh. Tôi cầu nguyện với tất
cả tấm lòng rằng anh sẽ thấy anh đang bị lừa dối. Khi chúng ta gặp lại nhau
trên Cõi Trời, bởi tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp, tất cả những khác biệt giữa
chúng ta sẽ được quên đi. Nhưng lúc này đây, chúng ta không thể ước điều đó.
Nhiệm vụ của anh là giết tôi. Nhiệm vụ của tôi là giữ cho mình sống. Đó là vai
trò của tôi bổn phận của tôi. Tất cả những gì tôi có là mảnh đất tôi đang đứng,
và mảnh đất đó là Thomas More. Nếu anh muốn anh phải giành lấy. Anh
không thể tin một cách hợp lý rằng tôi sẽ giao nộp nó.”

“Ông sẽ cần bút và giấy để viết lời bào chữa. Tôi sẽ cho ông.”
“Anh sẽ không bao giờ từ bỏ cố gắng, phải không? Không cần, thái sư ạ, lời

bào chữa của tôi sẵn ở đây rồi,” ông ta vỗ tay vào trán, “ở nơi anh không nhòm
ngó được.”

Căn phòng có vẻ thật lạ lùng, thật trống rỗng, khi không có những cuốn sách

của More: nó chứa đầy những cái bóng. “Martin, một cây nến,” anh gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.