LÂU ĐÀI SÓI - Trang 603

“Sáng mai anh có đến đây không? Vì giám mục?”
Anh gật đầu. Dù rằng anh sẽ không chứng kiến cái khoảnh khắc Fisher chết.

Theo nghi thức thì những người quan sát sẽ nhún đầu gối và bỏ mũ để đánh
dấu việc ra đi của linh hồn.

Martin mang cây nến cắm trên giá vào. “Gì nữa không ạ?” Hai người bọn họ

ngừng nói khi anh ta đặt nến xuống. Khi anh ta đi rồi, khoảng ngừng vẫn tiếp
tục: tù nhân ngồi khom người về phía trước, nhìn vào ngọn lửa. Làm thế nào
để anh biết được More sẽ rơi vào im lặng hay đang chuẩn bị cho bài diễn
thuyết? Có thứ lặng im đi trước lời diễn thuyết, có thứ lặng im thay cho lời.
Người ta không cần phá vỡ im lặng đó bằng một câu đột ngột, người ta có thể
phá vỡ nó bằng một sự ngập ngừng: “nếu... bởi lẽ... nếu được...” Anh nói,
“Đáng lẽ tôi nên để mặc ông, ông biết đấy. Để ông sống nốt đời mình. Để ăn
năn về những màn sát sinh của ông. Nếu tôi là nhà vua.”

Ánh sáng mờ đi. Tựa hồ người tù đã lui mình ra khỏi gian phòng, bỏ lại chỉ

một cái hình thù ở chỗ lẽ ra là ông ta. Một làn gió lùa lay ngọn lửa nến. Mặt
bàn giữa họ trống trải, giờ đây đã không còn những trang chữ nguệch ngoạc
vội vã của More, trở nên như một thứ bàn thờ; nhưng là bàn thờ cho cái gì đây,
ngoài một cuộc hiến sinh? Cuối cùng More cũng phá vỡ sự im lặng: “Nếu,
chung cuộc và sau khi tôi đã cố gắng, nếu nhà vua không gia ân, nếu đầy đủ
hình phạt nghiệt ngã... Thomas, việc đó thế nào nhỉ? Chắc anh nghĩ khi bụng
người ta bị phanh ra người ta sẽ chết, vì máu trào ra ồ ạt, nhưng hình như
không phải thế... Có phải bọn họ biết cách tiến hành đặc biệt thế nào đó mà họ
làm để rút tủy một người khi người ta vẫn còn sống?”

“Tôi thật tiếc nếu ông nghĩ tôi là người thành thạo việc đó.”
“Nhưng chẳng phải anh đã bảo với Norfolk, gần như kể với ông ta, rằng anh

đã từng lôi tim một người nào đó ra?”

Anh nói, “Đấy là bí truyền của các đao phủ. Được giữ kín, để chúng ta phải

luôn sợ hãi.”

“Hãy để tôi được chết sạch sẽ. Tôi không yêu cầu gì, chỉ yêu cầu điều đó.”
Đu đưa người trên ghế, ông ta kẹt cứng, giữa nhịp đập này và nhịp đập kia,

trong cơn co rút của cơ thể bị khích động; ông ta khóc thành tiếng, run bắn từ
đầu đến chân. Bàn tay ông ta đập, yếu ớt, lên mặt bàn trống không; và khi anh
ra về, “Martin, vào đi, cho ông ta ít rượu” - ông ta vẫn còn kêu khóc, giật bắn,
vỗ vỗ lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.