LÂU ĐÀI SÓI - Trang 61

xem, thầy đã từng ra nước ngoài. Có phải riêng bọn chúng là một dân tộc bạc
bẽo? Tôi thấy như chúng thích sự thay đổi chỉ để mà thay đổi.”

“Tôi không nghĩ chỉ dân Anh mới thế. Tôi nghĩ dân chúng là như vậy. Thiên

hạ luôn mong có cái gì đó tốt đẹp hơn.”

“Nhưng thay đổi thì họ được gì?” Cavendish không chịu thôi. “Một con chó

đã no nê thịt thay bằng một con chó đói gặm trụi lủi khúc xương. Ra đi là một
người đã tràn trề vinh hiển và kẻ đến thì đói khát, gầy còm.”

Anh nhắm mắt lại. Dòng sông trôi dưới chân họ, phác một ẩn dụ ảm đạm về

vận may. Vầng Hào quang Tàn lụi đang ngự ở giữa họ. Bên tay phải ngài là
Cavendish nghiêng mình như một Kẻ Can gián Đạo hạnh lắp bắp những lời
khuyên giải vô vị, muộn màng mà con người quyền thế đáng thương kia
nghiêng tai vẻ chăm chú; còn anh, như một Kẻ Xúi giục, ngồi ở bên trái ngài,
bàn tay đeo đầy nhẫn ngọc hồng lựu và sắc khí thạch của ngài siết lấy bàn tay
mình một cách đau đớn. George chắc chắn đã bị ném xuống sông, có điều
những gì anh ta đang nói, dù rất tầm phào, lại đem đến một cảm giác tuyệt
vọng trống trải. Là vì sao? Vì Stephen Gardiner, anh nghĩ. Thật không phải khi
ví đức hồng y với một con chó no nê nhưng Stephen thì chắc chắn là kẻ đói
khát gầy còm, và đã được nhà vua đưa lên địa vị thư ký riêng. Đó không phải
là một sự thuyên chuyển bất thường đối với đội ngũ phục vụ của đức hồng y,
những người đã được nuôi dạy chu đáo dưới tay Wolsey về kỹ năng và nếp
chuyên cần; dẫu vậy, vị trí đó khiến Stephen thành ra - nếu anh ta thực thi bổn
phận một cách phù hợp - là người thân cận với nhà vua hơn bất kỳ ai, có lẽ chỉ
trừ mấy quý ông hầu hạ hoàng thượng lúc ngài đi đại tiện, đứng đợi dâng khăn
cho ngài chùi. Ta sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, anh tự nhủ, nếu
Stephen nhận được công việc ấy.

Đức hồng y nhắm mắt lại. Nước mắt ứa ra dưới mi ngài. “Đúng thật là,”

Cavendish nói, “vận may thì vô thường, bấp bênh và dễ đổi...”

Anh làm một động tác ra hiệu ngắt lời, thật nhanh, trong lúc đức hồng y

nhắm mắt. Cavendish hiểu ý vội đưa tay ôm lấy cổ. Hai người nhìn nhau, lúng
túng ngại ngần. Một người đã nói quá nhiều; một người thì cảm nhận quá
nhiều. Quả là không dễ tìm được điểm cân bằng trong hoàn cảnh này. Anh quét
mắt nhìn hai bên bờ sông Thames. Đức hồng y vẫn rên rỉ và nắm chặt bàn tay
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.