LÂU ĐÀI SÓI - Trang 67

Anh bảo, “đức cha của chúng ta cần được ăn uống ngay bây giờ; và ngài cần

ăn uống trong... bao lâu nữa chúng ta chưa biết. Nhà bếp này phải được sắp
xếp lại vào nề nếp vì mùa đông tới nơi rồi.” Anh tìm được người biết viết và
đọc cho ghi lại các mệnh lệnh. Anh nhìn chằm chặp tay thư ký nhà bếp. Bàn
tay trái anh bấm ra các mục phải làm: “ngươi làm cái này, cái này, thứ ba là cái
này.” Tay phải anh đập trứng vào chậu, mỗi quả một phát đập rất thành thục,
lòng trắng trứng dính dấp nhỏ giọt ở kẽ tay. “Trứng này để bao lâu rồi? Kiếm
người giao trứng khác đi. Ta cần nhục đậu khấu. Nhục đậu khấu đâu? Nghệ tây
đâu?” Đám người làm trố mắt nhìn anh cứ như anh đang nói bằng tiếng Hy
Lạp. Tiếng kêu khóc i ỉ của Patch vẫn còn nhức nhối tai anh. Các thiên thần
bám bụi nhìn xuống anh nện gót quay lên nhà trên.

Tối muộn họ mới lo được cái giường ngủ tạm gọi là tươm tất xứng với đức

hồng y. “Tay hầu phòng của ngài ở đâu rồi nhỉ? Tay quản gia của ngài đâu
rồi?” Lúc này anh thực sự mới cảm thấy anh và Cavendish là những kẻ sống
sót từ một chiến dịch xa xưa. Anh thức đến khuya cùng Cavendish - nói thế
không có nghĩa là nếu họ muốn thì sẽ có giường - để bàn những việc họ cần
làm nhằm lo đủ tiện nghi cho đức hồng y; họ cần có đĩa ăn, nếu không đức
hồng y sẽ thết tiệc bằng những cái đĩa thiếc móp méo, họ cần tấm trải giường,
khăn trải bàn, củi đốt lò sưởi. “Tôi sẽ cử vài tay,” anh nói, “đi lo việc bếp núc.
Sẽ là người Ý. Đầu tiên tôi sẽ phải mạnh tay, nhưng sau ba tuần thì việc sẽ đâu
vào đó.”

Ba tuần ư? Anh muốn cắt đặt đám trẻ con đánh sạch các món đồ đồng. “Ta

có kiếm được chanh không?” Anh hỏi, vừa khi Cavendish nói, “Này bây giờ ai
sẽ là đại pháp quan?”

Anh nghĩ, ta thì tự hỏi lũ chuột có vào đây không? Cavendish nói, “Triệu hồi

đức cha xứ Canterbury à?”

Triệu hồi lão ấy - mười lăm năm sau khi đức hồng y tống lão ta ra khỏi chức

vụ đó sao? “Không, Warham quá già rồi.” Và quá cứng đầu, không chiều theo
những ước muốn của nhà vua. “Công tước xứ Suffolk cũng không nốt” - bởi
trong mắt anh Charles Brandon cũng không khôn hơn con la Christopher, cho
dù nói chung là giỏi đấu đá chưng diện và để khoe mẽ hơn - “Suffolk không
được vì công tước xứ Norfolk sẽ không chịu gã đó.”

“Và ngược lại.” Cavendish gật đầu. “Giám mục Tunstall thì sao?”
“Không. Là Thomas More.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.