LÂU ĐÀI SÓI - Trang 79

không nói ra được?”

Anh gật đầu. Đức hồng y thở dài. “Katherine là một vị thánh. Thế nhưng,

nếu ta là một vị thánh, và là một bà hoàng, có lẽ ta sẽ không thấy bị tổn thương
vì Mary Boleyn. Những món quà tặng, hả? Thuộc loại gì? Không hậu hĩ quá
hả, như anh nói? Ta thấy tiếc cho cô ta đây; cô ta nên tranh thủ thời cơ. Không
phải là nhà vua của chúng ta có quá nhiều chuyện phiêu lưu, dù thực sự người
ta bảo... người ta bảo rằng hồi bệ hạ còn trẻ, chưa lên ngôi thì chính vợ của
Boleyn là người đã giúp ngài hết còn trai tân.”

“Elizabeth Boleyn ạ?” Anh không mấy khi bị bất ngờ như thế. “Mẹ của

người này?”

“Thế cả thôi. Có lẽ nhà vua thiếu trí tưởng tượng về mặt này. Không phải ta

từng có khi nào tin chuyện đó... Nếu chúng ở phía khác, anh biết đấy,” ngài
phác một cử chỉ về hướng Dover, “thì chúng ta thậm chí còn không thử lần
theo dấu vết mấy người đàn bà đó. Vua Pháp François bạn của ta - người ta kể
có lần ông ấy công khai tỏ cảm tình với người đàn bà đã qua đêm với ông ấy,
trịnh trọng hôn tay, hỏi tên bà này, và ngỏ ý muốn họ thành bạn bè thân thiết
hơn.” Ngài gật gù, có vẻ hài lòng với thành công của câu chuyện mình kể.
“Nhưng Mary sẽ không gây khó dễ đâu. Cô ta luôn rộng mở vòng tay. Nhà vua
có thể sa đà.”

“Nhưng gia đình cô ta sẽ muốn trục lợi qua chuyện đó. Trước đây họ đã

kiếm được gì rồi?”

“Cơ may để họ biến mình thành hữu ích.” Wolsey ngừng lời và cúi xuống

ghi chép. Anh có thể hình dung điều ngài ghi: cái mà Boleyn có thể có, nếu lão
ta biết hỏi cho tử tế. Đức hồng y ngẩng lên. “Vậy trong cuộc nói chuyện vừa
rồi với Sir Thomas lẽ ra ta phải - ta phải diễn đạt làm sao nhỉ - dịu dàng hơn?”

“Con không nghĩ cha có thể dịu dàng hơn được nữa. Phải nhìn mặt lão ta khi

lão rời khỏi đây mới thấy. Nó hiện lên sự hài lòng khoan khoái.”

“Thomas, từ nay trở đi, bất cứ câu chuyện vỉa hè nào của London,” ngài

chạm tay lên áo choàng, “cũng đều đến kể cho ta ngay. Đừng lo nghĩ gì về xuất
xứ. Ta sẽ lo việc xác minh đó. Và ta hứa sẽ không bao giờ truy vấn anh. Thật
đấy.”

“Thưa, đã quên chuyện đó rồi ạ.”
“Ta nghi ngờ điều đó. Chẳng gì anh cũng đã mang theo bao bài học suốt

ngần ấy năm.” Đức hồng y ngồi ngửa người ra ghế; ngài cân nhắc. “Ít ra thì cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.