LÂU ĐÀI SÓI - Trang 89

gọi ngài Thomas cha cô ta đến, trách mắng một lần nữa, nhưng - ngay cả khi
không nhắc đến lời đồn đại cũ về quan hệ giữa Henry và Mary Boleyn - làm
thế nào ta nói với một người rằng bởi đứa con gái đầu của lão ta đã là điếm thì
đứa thứ hai cũng sẽ như vậy: tức ám chỉ rằng đó là thứ việc nhà mà lão ta đẩy
hai đứa con gái mình vào?

“Boleyn không giàu có gì,” anh nói. “Con có thể mời lão ta đến. Tính toán

với lão ta. Bên có. Bên nợ.”

“À, ờ,” đức hồng y nói, “nhưng anh là bậc thầy về các giải pháp thực dụng,

trong khi ta thì, là tu sĩ, phải thận trọng không chủ động khuyên vị quân vương
của ta cố ý dấn thân vào con đường thông dâm.” Ngài lùa mấy chiếc bút lông
ngỗng trên bàn, xóc xóc giấy tờ. “Thomas này, nếu có bao giờ anh... Ta nói thế
nào đây nhỉ?”

Anh không hình dung được đức hồng y sắp nói đến chuyện gì.
“Nếu có bao giờ anh được gần nhà vua, nếu anh thấy, có lẽ là sau khi ta ra

đi...” Không dễ mà nói về cái gì không tồn tại, ngay cả khi người ta đã cho xây
xong ngôi mộ cho mình rồi.

Wolsey không thể tưởng tượng được một cõi thế gian không có Wolsey.

“Đúng rồi. Anh biết là ta vẫn muốn anh phụng sự đức vua, và ta sẽ không bao
giờ níu kéo anh lại, nhưng cái khó là...”

Putney, ý ngài là thế. Đó là sự thật rành rành. Và bởi anh không phải là tu sĩ,

chẳng có một tước hiệu giáo hội nào để người ta làm mờ bớt nó đã khỏa lấp sự
thật rành rành ở Ipswich.

“Ta băn khoăn,” Wolsey bảo, “rằng liệu anh có lòng kiên nhẫn với quân

vương của chúng ta hay không? Khi những lúc nửa đêm rồi mà ngài ấy còn
thức uống rượu và cười hinh hích với Brandon, hoặc hát hò, mà sớ biểu trong
ngày chưa bút phê, rồi khi anh thúc giục thì ngài bảo ta đi ngủ đây, ngày mai
chúng ta sẽ đi săn... Nếu anh có cơ hội hầu hạ nhà vua, anh sẽ phải chấp nhận
con người ấy như vốn thế, một ông hoàng ham vui. Và ngài ấy sẽ phải chấp
nhận anh đúng như thế, khá là giống một con chó xông trận mà bọn kẻ dưới
dắt đi bằng dây thừng. Nhưng lắm khi anh cũng có sức mê hoặc đấy, Tom à.”

Cái ý nghĩ rằng anh hay ai đó có thể có được vị trí của Wolsey bên đức vua

nghe cũng giống như chuyện Anne Cromwell trở thành thị trưởng London.
Nhưng anh chẳng hoàn toàn xem nhẹ chuyện đó. Người ta nghe kể về nữ thánh
Jeanne d’Arc; không vì thế mà người ta bị đưa lên giàn thiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.