LỄ CƯỚI LÚC BÌNH MINH - Trang 183

" Em đã để lại một lá thư mà," cô phản đối

" Những dòng chữ ủy mị đó ư? Và chắc chắn em không nghĩ rằng chỉ

điều đó thôi cũng đủ khiến anh lập tức chạy đuổi theo em. Và bây giờ, anh
ở đây rồi và em cũng được an toàn rồi, và anh sẽ không đi đâu. Anh sẽ ở
cùng em."

Cô nhận thấy bản thân đang đấu tranh tựa chặt vào anh hơn, cô cố gắng

ghim chặt mình vào lồng ngực anh, vào vòng tay mạnh mẽ cho cô hơi ấm.

Khi tiếng khóc cô chuyển thành âm thanh của những tiếng nấc cục, cô

cảm thấy Leo đã kéo mạnh chiếc áo khoác du lịch ra khỏi bờ vai cô. Trong
tình trạng kiệt sức của mình, cô nhận thấy bản thân không khác gì một đứa
trẻ biết nghe lời, cô rút tay khỏi ống tay áo. Cô thậm chí không phản đối
khi anh tháo những chiếc kẹp tóc trên đầu cô. Anh tiếp tục tháo kính cô ra
và để sang một bên, và anh lấy từ túi áo mình ra một chiếc khăn tay.

" Cảm ơn," Catherine thì thầm, cô lấy khăn lau khô những giọt nước mắt,

cô đứng đó mân mê chiếc khăn tay, do dự như một đứa trẻ.

" Đến đây nào." Leo ngồi trên chiếc ghế to bên cạnh lò sưởi và kéo cô

xuống với anh.

" Ồ không, em không thể..." cô nói, nhưng anh đã làm cô yên lặng bằng

một tiếng " Suỵt" đầy uy lực, rồi kéo cô vào lòng. Và cô bắt đầu tựa đầu
trên vai anh. Hoạt động căng thằng nơi lồng ngực cô cứ dần dần phối hợp
cùng nhịp điệu nơi anh. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cô vẫn luôn lẩn tránh
trước bất kì sự động chạm của người đàn ông nào, dù điều đó có là vô
thưởng vô phạt. Nhưng trong căn phòng này, ngay tại lúc này đây, quên đi
phần còn lại của thế giới này, có vẻ như cả hai người họ đã không còn là
chính mình nữa rồi.

" Anh không nên đuổi theo em," cuối cùng cô cũng ép bản thân lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.