LỄ CƯỚI LÚC BÌNH MINH - Trang 184

" Cả gia đình đều muốn đi," Leo nói. " Có vẻ như gia đình Hathaways

không thể làm được điều gì mà không có những ảnh hưởng văn minh mà
em mang lại. Chính vì vậy anh có nghĩa vụ phải mang em trở về."

Một lần nữa cô lại suýt khóc. " Em không thể trở về được."

" Tại sao?"

" Anh cũng biết mà. Đức ngài Latimer chắc hẳn phải nói với anh rồi."

" Anh ta chỉ nói với anh đôi chút." Tay anh lại lần xuống vuốt lấy cổ cô

" Bà của em là chủ nhà chứa phải không?" Giọng anh nhẹ nhàng nhưng

cũng rất thản nhiên, như thế việc có một người bà là chủ nhà chứa là hoàn
toàn bình thường vậy.

Catherine gật đầu, cô cố nuốt cơn nghẹn ngào vào lòng. " Em đã đến

sống cùng bà và dì Althea khi mẹ em trở bệnh. Lúc đầu em không hiểu
công việc của gia đình là gì cả, nhưng chỉ một thời gian ngắn em đã khám
phá ra sự thật. Althea đã đến cái tuổi mà cô không còn được các vị khách
ưa chuộng nữa rồi. Và khi em mười lăm tuổi, nhiệm vụ của em là phải kế
thừa chỗ của dì ấy. Althea đã nói rằng em may mắn vì dì ấy thậm chí còn
phải bắt đầu công việc lúc mười hai tuổi. Em đã đề nghị để được trở thành
một cô giáo hay một người thợ may hay những nghề tương tự như vậy
nhưng họ nói rằng em sẽ không thể kiếm đủ tiền chi trả cho cuộc sống của
em được. Làm việc cho họ là cách thu được lợi nhuận tốt nhất. Em đã cố
gắng nghĩ về nơi nào đó để đi, về cách nào đó để có thể tồn tại và nuôi sống
bản thân. Nhưng em sẽ không nhận được bất kì vị trí nào mà không có lời
giới thiệu. Trừ công việc ở nhà máy, nhưng lương ở đây thậm chí còn
không đủ thuê một căn phòng, hơn nữa nó rất nguy hiểm. Em đã van xin bà
cho em được về ở với cha, bởi vì em biết rằng ông sẽ không bao giờ để em
ở đó nếu ông biết việc họ làm với em. Nhưng bà nói..." cô vò tay vào vạt áo
trong hồi ức hoảng loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.