LỄ CƯỚI LÚC BÌNH MINH - Trang 336

Catherine tỉnh dậy trong một trạng thái rất lạ, hoa mắt, chóng mắt và lơ

đãng, nhưng trên tất cả cô cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi
cơn ác mộng ấy. Nhưng khi cô mở to mắt, cô phát hiện ra rằng bản thân
dường như vẫn đang trong cơn ác mộng, cô đang ở trong một căn phòng
mờ mọt khói thuốc đến ghê tởm, những ô cửa sổ thì được che kín bởi
những tấm rèm dày đặc.

Phải mất một lúc lâu cô mới có thể bình tĩnh lại và dùng hết sức để nhìn

mọi thứ mà không có kính. Cằm cô đang rất đau, miệng cô thì khô lại đầy
khó chịu, cô đang khao khát một cốc nước lạnh, một luồng không khí trong
lành. Cô tay cô bị buộc chặt ra sau lưng, cô đang nửa ngồi, nửa dựa trên
một chiếc ghế xô-pha nhỏ và cô vẫn còn mặc trên mình bộ đồ ngủ. Một
cách vụng về, cô dùng vai để cô gắng hất vài cộng tóc rối đang lòa xòa
trước mặt ra sau lưng.

Catherine biết căn phòng này, vẫn mờ mịt tối tăm như nó đã từng. Và cô

biết người phụ nữ đang đứng gần cô lúc này đây, mảnh khảnh khoác trên
mình trang phục đen tuyền. Đôi bàn tay kia đang di chuyển đầy tinh tế và
tao nhã khi bà ta nâng nhẹ cái vòi bằng da thuộc được gắn vào một cái ống
điếu. Đặt chiếc vòi lên môi mình, bà ta hít một hơi rồi nhàn nhã phả ra một
làn khói trắng.

" Bà?" Catherine hỏi, giọng cô trở nên cục cằn, cơn tắc nghẹn đang ngự

trị nơi cổ họng cô.

Người phụ nữ kia tiến lại gần hơn cho đến khi gương mặt ấy hiển hiện

trong tầm nhìn của Catherine. Một khuôn mặt phủ đầy phấn trắng, đôi môi
đỏ chót. Đôi mắt quen thuộc ấy được viền xung quanh bởi phấn côn ( một
thứ phấn đen đánh mi mắt của người Ả rập).

" Bà của cô...mẹ của ta đã chết lâu rồi. Bây giờ đây là nhà của ta, là nơi

làm việc của ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.