LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 103

Sau này nhớ lại cô đã có thể đồng ý với anh rằng không hẳn đã hoàn

toàn là hài hước, nhưng vào lúc đó - và có thể đó là cách anh nói - nụ cười
của cô áp đảo quá. Cô không thể dừng lại; cô yếu đuối; cô phải tựa vào bàn
làm việc của anh tìm sự hỗ trợ. Khi cơn cười kết thúc cô nhận thấy anh
nhìn cô với khuôn mặt hạnh phúc, ngượng ngịu.

“Emily?” anh nói, “Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ra ngoài uống một ly

sau khi tan sở tối nay?”

Anh đã ly dị cách đây sáu năm. Anh có hai con sống cùng với mẹ, và

anh làm thơ. “Đã xuất bản chưa ạ?” cô hỏi.

“Ba lần.”

“Trên tạp chí, ý anh là?”

“Không, in sách. Ba cuốn sách.

Anh sống ở một trong những khu buồn tẻ, xám xịt của West Twenties,

chỉ cách qua Đại lộ thứ Năm, nơi những toà nhà để ở ngẫu nhiên được ấn
vào giữa những chuồng chim bồ câu, và căn hộ của anh với những gì cô
tưởng tượng có thể được gọi là Spartan - không thảm, không rèm, không vô
tuyến.

Sau cái đêm dễ chịu đầu tiên với nhau, khi dường như rõ ràng là người

đàn ông gầy nhom, đặc biệt dài này chính là tuýp người mà cô luôn muốn,
cô đi lảng vảng dọc theo giá sách của anh, mặc chiếc áo tắm của anh, cho
đến khi cô đến gần ba tập mỏng với cái tên John Flanders ở gáy sách. Anh
đang pha cà phê ở ngoài bếp. “Chúa ơi, Jack,” cô kêu lên. “Anh là một nhà
thơ trẻ Yale.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.