LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 107

“Em nghĩ rằng anh căm ghét dạy học.”

“Thật ra, với trường Iowa thì khác. Cách mà anh hiểu, “trại” sáng tác

này hoàn toàn tách biệt với khoa tiếng Anh. Đó là một chương trình cao
học, một loại trường chuyên nghiệp. Sinh viên được lựa chọn cẩn thận - họ
không hẳn là những sinh viên, họ là những cây viết trẻ - và chỉ có “giảng
dạy” là việc anh phải làm, bốn hay năm giờ một tuần gì đó. Vì ý tưởng này,
xem nào, các giảng viên được yêu cầu tự làm việc của họ khi ở đó, vì thế
họ sẽ cho mình nhiều thời gian. Và ý anh, vì Chúa, nếu anh không thể làm
gì với cuốn sách này trong vòng hai năm thì thật sự với anh sẽ là một vấn
đề.”

“Ngoài ra,” anh nói tiếp, ngượng nghịu lấy tay xoa cằm, và cô có thể

nói rằng sự suy xét tiếp theo sẽ là lý lẽ đanh thép của sự tranh luận. “Ngoài
ra, - ôi, anh biết điều này nghe như ngớ ngẩn, nhưng nó là một niềm vinh
hạnh khi anh được mời ra đó. Điều đó không có nghĩa là ai đó không nghĩ
rằng cuốn sách cuối cùng của anh đã bị chìm mãi mãi.”

“Được thôi, Jack, nhưng niềm vinh hạnh vẫn còn đó cho dù anh có

nhận lời hay không. Vì thế hãy nghĩ về điều đó: liệu anh có thật sự muốn
đến Iowa?”

Họ đều đang đứng rồi đi lại trên sàn nhà căn hộ anh ở, vì họ đã làm

như vậy kể từ khi họ mở bức thư. Anh đi qua những cái bảng trống rỗng để
đi về phía cô, vòng tay quanh cô và cúi xuống giấu mặt mình vào mái tóc
cô. “Anh thật sự muốn đi,” anh nói, “nhưng anh chỉ đi với một điều kiện.”

“Điều kiện gì ạ?”

“Nếu em đi cùng anh,” anh nói khàn khàn, “ở cùng với anh, và là bạn

gái của anh.” Trong tháng tám, cả hai bọn họ đều xin nghỉ việc ở Nhà quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.