LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 121

“Không sao đâu anh.”

Khi họ ăn món sườn lợn đã bị khô đi, làm cho anh phải nuốt cùng

uýtki ngô và nước, anh không thể dừng nói. “Điều tệ nhất là: Có một học
sinh tên là Jim Maxwell - anh đã nói với em về cậu ta chưa?”

“Em không nghĩ thế.”

“Một gã to béo, vạm vỡ, đến từ một nơi hoang vắng ở miền Nam

Texas, đi ủng cao bồi và những đồ tương tự như vậy. Hắn ta luôn làm anh
kinh hoàng trong lớp vì hắn quá hung bạo - và cũng rất thông minh. Cũng
là một nhà thơ giỏi, ngớ ngẩn nữa, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ như vậy. Dù
sao, tối nay hắn ta đã đợi đến lúc tất cả những học sinh khác dời quán bar,
chỉ còn lại hai bọn anh, hắn lé mắt nhìn anh và nói hắn ta có một vài điều
muốn chia sẻ với anh. Rồi hắn ta nói - khỉ thật, em à, thật là thái hắn ta nói
khi hắn đọc quyển thơ thứ nhất của anh, nó đã làm thay đổi cuộc đời hắn.
Chẳng phải đó là một điều khỉ nhất hay sao?”

“Thế à,” cô nói. “Đó là một lời khen vĩ đại.”

“Không, nhưng ý anh là anh không thể dừng được. Em có thể tưởng

tượng anh có thể viết được những điều có thể làm thay đổi cuộc sống của
một người hoàn toàn lạ mặt ở Nam Texas không?” Và anh xiên một miếng
sườn lợn vào miệng và nhai chúng hết sức, nhấm nháp niềm vui. Đến tháng
mười một anh phải công nhận, hay đúng hơn là khăng khăng, rằng công
việc của anh không trôi chảy tí nào. Anh phải đứng lên ra khỏi bàn nhiều
lần trong ngày để đi lại trên sàn, búng mẩu thuốc còn lại vào lò sưởi (lớp
tàn thuốc ở lò sưởi trở nên tắc nghẽn với mẩu thuốc lá mà chỉ có làm bùng
cháy một khúc gỗ mới có thể đốt được chúng), và nói những điều như “Ai
là người đã nói với tôi là tôi có thể là một nhà thơ giỏi, dù thế nào đi nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.