nhau và phân loại. Em không cần phải quan tâm đến việc này, đương nhiên
rồi, và mọi người làm việc này rất thờ ơ, nhưng Chúa ơi, em cần phải nhìn
thấy những bộ mặt đỏ ửng và những bàn tay run run. Dù sao, anh cũng đã
tuột mất bốn sinh viên sang tay Krueger. Bốn sinh viên. Và một trong
những sinh viên đó là Harvey Klein.”
“Ôi.” Cô không biết Harvey Klein là ai - Có những tối cô không thật
sự lắng nghe - nhưng đây đơn thuần là lúc cần được an ủi. “Jack à, em có
thể rõ ràng nhận thấy điều đó đã làm anh cảm thấy phiền lòng như thế nào,
nhưng vấn đề là không cần thiết phải như vậy. Nếu em là một sinh viên ở
một lớp học như vậy, em sẽ muốn làm việc với càng nhiều những giảng
viên khác nhau càng tốt. Chẳng phải điều đó là hợp
“Không hẳn.”
“Và ngoài ra, anh không đến đây để lãng phí sức lực chỉ để căm thù
Krueger - hay thậm chí để dạy dỗ Harvey Klein. Anh đến đây để hoàn
thành công việc của mình.” Anh bỏ tay khỏi trán mình, cuộn lại thành nắm
đấm và đấm vào bàn, điều đó làm cho cô nhảy lên. “Đúng,” anh nói.
“Emily, em hoàn toàn đúng về việc này. Cuốn sách ngớ ngẩn là tất cả
những gì phải quan tâm đối với anh, hàng ngày. Thậm chí, vào chính giây
phút này, nếu anh có một nửa giờ trước bữa tối anh cần phải ngồi ở đằng
kia, bên cạnh bàn làm việc, thay vì kêu than với em những điều tầm
thường, đố ky như thế này. Em đã đúng, em à; em đúng. Anh muốn cám ơn
em đã lưu ý anh về việc này.”
Nhưng anh đã dành thời gian còn lại của buổi tối trong sự trầm uất
chết lặng không thể phá vỡ được. Hoặc có thể là chính đêm đó hoặc cũng
có thể là chính một vài đêm sau đó, khi cô tỉnh dậy lúc ba giờ cô thấy anh
đi ra khỏi giường. Rồi cô nghe thấy tiếng anh đi quanh bếp, thả những viên
đá vào cốc. Không khí quanh phòng nồng nặc mùi khói thuốc, như thể anh
đã ngồi đó hàng giờ liền hút thuốc.