LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 133

Họ được đón chào trong một phòng chờ với một người trong bộ

ximôckinh trông giống như người Ai Cập hay Libăng gì đó. “Ở đây rất
đắt,” anh ta nói với họ với một nụ cười đáng tin, tử tế. “Tôi không khuyến
khích anh chị.” Nhưng cơn khát của Jack đã thắng, và họ ngồi trong một
cái hầm được trải thảm nơi một người thanh niên da đen giống như đàn bà
chơi piano cẩu thả ở quầy bar, và là nơi mà hoá đơn cho hai ly lên đến hai
mươi hai đô.

“Có thể đây là một trong những quãng thời gian vớ vẩn nhất mà anh

đã làm trong cuộc đời mình,” Jack nói khi họ đi về khách sạn, và khi họ
bước vào sảnh và tìm thấy một quầy bar còn đang mở. “Ôi, Chúa ơi,” anh
nói, đập tay vào thái dương mình, “Thật đúng là - anh quên mất. Quán bar
ở khách sạn cũng mở cửa muộn. Chẳng phải đây là điều ngớ ngẩn nhất hay
sao? Thật là; đáng nhẽ chúng ta đã có thể mua được một chiếc mũ mềm.”

Nhấp ly rượu mà cô không muốn, lắng nghe những âm thanh nghịch

tai the thé của những giọng Anh và Mỹ - một thanh niên đẹp trai người Anh
ở quầy bar đã làm cô nhớ đến Tony Wilson có thể đã có vẻ như thế vào
năm 1941 - Emily biết rằng cô sắp khóc. Cô cố gắng ngoảnh đi với một
mánh khoé của trẻ con mà thỉnh thoảng đã có tác dụng trước đó - ấn cả hai
móng tay của ngón cái thật mạnh vào thái dương phía dưới ngón tay trỏ, để
đau đớn này có thể đau hơn nỗi đau của cái cổ họng đang căng phồng lên -
nhưng nó không có giá trị gì cả.

“Em à, em ổn chứ?” Jack hỏi. “Trông em... Ôi Chúa ơi, trông em như

sắp... Đợi đã. Đợi anh trả tiền đã, và chúng ta sẽ... Em có thể chờ cho đến
khi chúng ta lên trên gác không?”

Trong phòng cô đã khóc và khóc, trong khi anh ôm cô và vuốt ve cô,

hôn cái đầu đang rung lên của cô, và nói “Em à, thôi nào. Anh biết điều đó
thật là khủng khiếp, nhưng đó là lỗi của anh; nhưng nó chỉ có hai mươi đô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.