LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 135

Khi ngày kết thúc cô thường quay về khách sạn và nhận thấy phòng

mình đặc màu xanh và cay xè của khói thuốc. “Khói sẽ bay đi đâu nhỉ?”, cô
thường hỏi vậy. “Kinh khủng.” Anh thường đứng lên và đi tới đi lui, trông
phờ phạc. “Em có biết không? Một quyển thơ không thể át được một bài
thơ tồi của chính nó. Và một vài... năm hay sáu bài gì đó - quá tồi đến nỗi
chúng sẽ kéo những bài khác xuống. Toàn bộ cuốn sách vớ vẩn sẽ bị lắng
xuống như một hòn đá vậy.”

“Anh hãy nghỉ một ngày đi. Ngày mai anh hãy ra biển

“Không, điều đó chẳng giúp ích được gì.”

Không gì có thể giúp ích được, và trong nhiều ngày anh cáu bẳn và

càu nhàu.

Cuối cùng anh nói “ở đây quá đắt; chúng ta đang tiêu hết nhiều tiền

quá. Chúng ta nên đến Ý, hay là Tây Ban Nha.”

Và họ đến cả hai nơi.

Cô thích kiến trúc và điêu khắc của Florence - cô tiếp tục nhìn mọi vật

theo cách cô đã được học ở những giờ lịch sử nghệ thuật cách đây đã lâu -
và trong cửa hiệu và quầy hàng quanh cái cầu có mái che cô mua những
món quà nhỏ cho Pookie, Sarah và bọn trẻ; nhưng Rome thì đủ nóng để
làm đổ mồ hôi mắt. Cô gần như ngất xỉu đi trên đường đi thăm quan Nhà
thờ Sistine: cô phải lảo đảo loạng choạng đi vào một quán cà phê không
thiện cảm để uống một cốc nước; cô phải ngồi nhìn chằm chằm vào ly cà
phê một lúc lâu trước khi cô lấy lại được sức lực quay trở về cái khách sạn
ngột ngạt, nơi Jack đang ngồi chờ đợi với một chiếc bút sau tai và cái kia
thì kẹp vào miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.