LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 134

“Không phải vì chuyện hai mươi đô,” cô nói.

“Vậy thì, là tại toàn bộ buổi tối tệ hại. Việc anh đã kéo em đến ngôi

nhà và phải trải qua một trong những sự chán nản bê tha của anh; việc
anh...”

“Không phải tại anh; tại sao lúc nào anh cũng nghĩ mọi việc là tại anh?

Đó là vì... vì đêm đầu tiên của em ở nước ngoài và đã làm cho em nhớ nhà
kinh khủng.” Và điều đó cũng đủ là sự thật rồi, cô nghĩ vậy khi cô ra khỏi
giường để xì mũi và lau mặt, nhưng nó chỉ là một phần của sự thật. Phần
còn lại của sự thật là cô không muốn đi du lịch với một người đàn ông mà
cô không yêu.

Paris đẹp hơn: mọi thứ trông giống như những bức ảnh Paris mà cô đã

xem suốt đời mình, và cô muốn đi dạo hàng giờ liền, “Em không mệt à?”
Jack nói, đi chậm lại phía sau cô. Anh cũng đã sống ở đây, ở những ngày xa
xưa, nhưng bây giờ khi anh lê bước chậm chạp với một vẻ hoang mang bực
tức thể hiện qua đôi mắt anh là hiện thân của một người du lịch Mỹ đi lang
thang vô định. Khi họ bước vào không gian tĩnh mịch vô tận của nhà thờ
Notre Dame cô phải ấn hai ngón tay vào đằng sau thắt lưng để ngăn không
cho anh đi thẳng vào chỗ ngồi của những người đang cầu nguyện.

Họ đặt kế hoạch kéo dài ngày nghỉ ở Cannes, để Jack có thể làm việc.

Anh nói anh đã hoàn thành tác phẩm hay nhất đời mình ở Cannes; nó mang
đến cho anh một sự hấp dẫn đa cảm.

Và cô hưởng thụ không khí ở biển. Cô thích bơi, và cô bằng lòng thú

nhận cô thích những người đàn ông Pháp rám nắng nhìn cô chằm chằm
trong bộ đồ bơi bikini. Mảnh khảnh, vâng, dường như họ muốn nói; ngực
bé, chắc chắn rồi; nhưng xinh. Rất xinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.