“Đúng thế.”
“Nhưng, Sarah, người ta chỉ làm như thế khi họ...”
“Chị biết, nhưng vẫn còn mạch. Dù sao thì, vận may chỉ có thế vì bác
sĩ của gia đình chị đi nghỉ, và làm thay là một gã bác sĩ trẻ thô lỗ mà chị
chưa từng gặp trước đó; hắn ta khám mẹ và nói mẹ vẫn còn sống nhưng
đang hôn mê, và hắn ta hỏi chị mẹ bao nhiêu tuổi và chị đã không trả lời
được - em biết đấy Pookie luôn tỏ thái độ như thế nào khi nói về tuổi của
mình - và hắn ta nhìn quanh và thấy toàn là những chai uýtki trỗng rỗng và
hắn ta nói “Bà Wilson, không ai có thể sống mãi.”
“Mẹ đang ở bệnh viện à?”
“Vẫn chưa. Hắn ta nói hắn ta sẽ thu xếp những sẽ phải chờ. Hắn ta nói
chúng ta có thể chờ xe cứu thương đến vào một lúc nào đó chiều nay.”
Xe cứu thương vẫn chưa đến khi mà Emily nhẹ nhõm bước ra khỏi
con tàu ngột ngạt ở St.Charles, nơi mà Sarah đón cô trong chiếc Plymouth
dùng chung với con trai, “ôi, chị mừng lắm khi em ở đây, Emmy,” cô chị
nói. “Chị cảm thấy mọi việc đã khá hơn.” Và lái xe rất chậm chạp, lúng
túng giữa việc sang số và chân côn như thể cô chị chưa thật sự bao giờ điều
khiển được chúng thông thạo, cô chị bắt đầu đưa cô em về nhà.
hài hước,” Emily nói khi họ đi qua một trung tâm thương mại khổng
lồ màu hồng-và-trắng. “Khi lần đầu tiên em đặt chân đến đây mới chỉ là
một vùng quê rộng rãi thoáng đạt.”
“Cuộc sống thay đổi mà em,” Sarah nói. Nhưng không có gì thay đổi ở
chốn của Wilson già nua, ngoại trừ những lùm cỏ dại cao ngút che khuất
cái biển GREAT HEDGES bé nhỏ. Chiếc ô tô đời Thunderbird màu hạt dẻ
của Tony nằm sáng chói trên lối vào nhà. Anh tự mua cho mình xe mới cứ