LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 168

(“Emily! Có cảm thấy muốn ăn tối không?”) nó như thể họ chưa bao giờ xa
cách. Cả hai người đều thích cách như vậy.

“Anh có biết không?”, cô nói với anh ta một lần nọ. “Thật sự không có

nhiều người để mình có thể chia sẻ niềm vui cùng nghỉ ngơi ngày thứ bảy.”

“Mm,” anh ta nói. Anh ta đang cạo râu, đứng ngay trong phía cánh

cửa đang mở của phòng tắm; cô nằm tựa vào gối trong chiếc giường lớn
của anh ta, giở lướt qua cuốn tạp chí Bình luận Thời báo New York.

Cô giở đến một trang và một bức ảnh của Jack Flanders đập ngay vào

cô, trông già hơn và thậm chí buồn hơn lần gặp cuối cùng của cô với anh.
Có những tấm hình của ba người đàn ông khác nữa trong cùng một khổ
quảng cáo toàn trang, dưới đó có tiêu đề “Một cuộc họp mặt mùa xuân của
các nhà thơ”; cô đọc lướt qua bài báo và tìm thấy phần nói về Jack.

“Ở tuổi trung niên, một Jack Flanders không kiên định trước kia đã tr

nên lắng xuống với một sự chấp nhận thật đáng yêu về những sự việc như
nó vốn có - xuyên thấu, không biết bao lần, bằng một sự hối tiếc mạnh mẽ
về những điều đã qua. Ngày và đêm, tuyển tập thứ tư của anh, mang đến
một sự khéo léo tài tình mà chúng ta vẫn dành cho anh, nhưng sẽ là quá
nhàm nếu sự ca ngợi trở nên quá thường xuyên. Liệu sự chấp nhận và hối
tiếc có thể lấp đầy được chăng? Với cuộc sống hàng ngày, có thể - không,
một độc giả đã hoài nghi, với những đòi hỏi cao hơn về nghệ thuật. Độc
giả này nhớ chất lửa của Flanders già nua.

Một vài trong số những bài thơ tình thật xúc động, đặc biệt bài “Cây

sồi Iowa”, với khổ thơ cuối đầy tình ái mạnh mẽ, và “Lời cầu hôn”, với
những dòng khơi gợi tò mò “Anh ngắm em chơi quanh với chú chó và tự
hỏi / Liệu người con gái này cần gì ở tôi?” ở đâu đó trong bài thơ, tuy
nhiên, đã bị hối thúc bỏ qua những vần thơ và trở nên cổ điển và uỷ mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.