LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 187

bắt đầu nói, khi ông ta nói cô nhìn ra xa, bỏ qua cách bài trí và những
chồng tài liệu để khám phá toàn bộ mặt bàn làm việc rộng rãi của ông ta.
Đồ trang trí duy nhất là một bức ảnh một cô gái tóc đen đáng yêu, có thể là
con gái ông ta; họ có thể sống ở Connecticut, và mỗi khi về nhà chắc hẳn
ông ta sẽ phải chơi một vài set tennis nhanh với cô ta trước khi đi tắm thay
quần áo và cùng uống cocktail với bà Dunninger trong thư viện. Và trông
bà Dunninger sẽ như thế nào nhỉ?

“... Chỉ có một điểm thôi,” ông ta nói. “Một đoạn đoản ngữ, và thật

không may cái đoạn này xuất hiện lặp đi lặp lại trong bản thảo của cô. Cô
nói Tynol có “nét đẹp tự nhiên của len.” Điều này có thể dễ dàng bị phân
tích thành như sự xuyên tạc, cô thấy đấy, khi chúng ta nói về một chất tổng
hợp. Tôi e rằng nếu chúng tôi cứ tiến hành thì chúng tôi sẽ có tráp của
F.T.C kề cổ ngay”.

“Tôi không hiểu,” Emily nói. “Nếu tôi nói “Anh có sự kiên nhẫn của

một vị thánh,” chắc chắn điều đó không có nghĩa anh chính là người đó.”

“À,” ông ta tựa lưng vào ghế, mỉm cười với cô. “Nhưng nếu tôi nói

“Anh có đôi mắt của con điếm,” sẽ gây nên sự hiểu nhầm có thể hiểu
được.”

Họ ngồi đó cười và nói chuyện lâu hơn công việc yêu cầu, và cô

không thể không nhận ra dường như ông ta đang lưu tâm đến chân cô, cơ
thể cô và khuôn mặt cô. Cô đã ba mươi chín, nhưng mắt ông ta làm cho cô
cảm thấy cô trẻ hơn.

“Kia có phải là con gái của ông không?”

Cô hướng về bức ảnh.

Trông ông ta ngượng ngập. “Không, đó là vợ tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.