LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 188

Và cô không thể cất lời “tôi xin lỗi” hay bất cứ lời nào tương tự như

vậy mà không làm cho tình hình trở nên xấu đi. “Ôi,” cô nói, “Cô ấy đáng
yêu quá.” Rồi cô lẩm bẩm rằng cô nên đi, và đứng dậy.

“Tôi nghĩ cô sẽ nhận thấy “tự nhiên” là một từ sai lầm,” ông ta nói,

khi đưa cô ra cửa. “Nếu cô có thể tìm từ tương tự thì tôi không nghĩ rằng sẽ
có thêm bất kỳ một phiền phức nào.”

Cô nói với ông ta rằng cô sẽ cố gắng hết sức, và khi thang máy đưa cô

quay trở lại hiện thực cô kiểm tra lại những suy nghĩ kỳ quặc của mình: ông
ta không sống ở Connecticut; ông ta sống ở một căn hộ tầng áp mái của
chung cư Bờ Đông nơi có cô gái xinh đẹp luôn bĩu môi và tô điểm trước
gương suốt cả ngày, đang chờ ông đi làm về.

“Cô Grimes!”, ông ta nói chuyện trên điện thoại vài ngày sau đó.

“Howard Dunninger. Tôi không biết liệu cô có thể ăn trưa với tôi được
không?”

Hầu như điều đầu tiên ông ta nói chuyện với cô, khi họ nhấp rượu theo

những gì cô mô tả với chính mình như một nhà hàng Pháp “tuyệt vời”, là
ông ta chưa thực sự có gia đình: ông ta và vợ ông ta đã ly thân cách đây ba
tháng.

“Thật ra, “ly thân” là một uyển ngữ,” ông ta nói. “Vấn đề là cô ta đã

bỏ tôi. Không phải để chạy t một người đàn ông khác; chỉ bởi vì cô ta quá
mệt mỏi vì tôi - tôi tưởng tượng đôi khi cô ta rất mệt mỏi vì tôi - và cô ta
muốn biết tự do là gì. Ôi, có thể hiểu được mà, tôi nghĩ thế. Tôi đã năm
mươi; cô ta hai mươi tám. Khi chúng tôi quyết định sống với nhau tôi bốn
mươi hai và cô ta hai mươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.