nhiều người đàn ông khác. Tôi hình dung cô ấy sẽ thử với một vài người
đàn ông trước khi cô ấy ổn định
Ông ta rơi mình nặng nề xuống chiếc ghế tựa, nhắm mắt lại, và bắt
đầu xoa cái sống mũi mỏng của mình bằng ngón cái và ngón trỏ. “Và bây
giờ thỉnh thoảng mỗi khi tôi nghĩ về cô ấy trong một bối cảnh cụ thể,” ông
ta nói với một cái giọng hoàn toàn tê cóng và dứt khoát, “khi tôi hình dung
cô ấy ở đó với một vài người đàn ông khác, mở chân của mình ra cho hắn
ta và...”
“Howard, em sẽ không để cho ông tiếp tục nữa,” Emily nói, đứng lên
nhấn mạnh. “Thật là ủy mị. Ông giống như một cậu bé si tình vậy, và rất
không ổn. Thêm nữa, thật là rất không...”, cô không hoàn toàn chắc chắn
nếu cô kết thúc câu này, nhưng cô đã làm “... ý tứ với em chút nào.”
Câu nói đó đã làm cho ông ta mở mắt, nhưng ông ta lại nhắm mắt lại.
“Tôi nghĩ tôi và em là những người bạn,” ông ta nói. “Tôi quan niệm là, tôi
có thể nói thoải mái với em như một người bạn.”
“Chẳng nhẽ ông không mảy may nghĩ rằng em có thể sẽ hơi ghen
chăng?”
“Mm,” ông ta nói. “Không, trên thực tế thì tôi không nghĩ về điều đó.
Tôi không cảm nhận điều đó. Làm sao em có thể ghen với một điều gì đó
đã xảy ra trong quá khứ?”
“Ôi, Howard. Thôi nào. Chuyện sẽ như thế nào nếu em dành những
buổi tối để ôn lại những điều thú vị mà em đã có với những người đàn ông
khác?” Nhưng chính câu hỏi đó đã là câu trả lời: cô có thể nói với Howard
Dunninger bất cứ chuyện gì về bất kỳ một người đàn ông nào mà cô đã
biết, hoặc có thể là tất cả bọn họ, và ông ta cũng không mảy may về điều
đó.