Tháng mười hai năm đó, National Carbon điều ông ta đến California
trong hai tuần. “Và em nghĩ là ông sẽ đến thăm Linda ở đó, phải vậy
không?” Cô nói khi ông ta chuẩn bị đi.
“Tôi không nhìn thấy có cách nào để làm được việc đó.” Ông ta nói.
“Tôi sẽ ở Los Angeles; cô ấy ở mãi tận phía bắc San Francisco. Đó là một
bang rất rộng. Ngoài ra, tôi...”
“Ngoài ra, ông còn gì cơ?”
“Ngoài ra tôi chẳng là gì. Dường như tôi không thể đóng được cái va li
chết tiệt này lại.”
Đó là hai tuần tồi tệ - ông ta chỉ gọi cô có hai lần, vào lúc sắp về -
nhưng cô vẫn tồn tại được; và ông ta đã về nhà.
Rồi vào tháng hai, vào ban đêm, lúc họ chuẩn bị đi ngủ, Sarah gọi.
“Emmy! Em ở một mình chứ?”
“Không, thật ra, em...”
“Ôi, em không. Chị hiểu rồi. Chị đã mong là em sẽ...” Nhịp điệu và
nội dung trong giọng nói của Sarah gợi lên một cảm giác nhói buốt về ngôi
nhà kinh khủng ở St.Charles - mùi ẩm mốc, sự ớn lạnh, những ông cố bà cố
nhìn chằm chằm trên những bức tường, mùi thùng rác trong phòng bếp.
“Có chuyện gì thế, Sarah?”