LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 200

Một vài tuần trôi qua trước khi có một cuộc điện thoại tiếp theo, vào

cùng giờ buổi tối, và lần này là Tony gọi. Nghe có vẻ anh ta lại say xỉn, và
cô hầu như không nghe thấy anh ta nói gì vì có những giọng khác của nam
giới nói líu nhíu ở phía đằng sau, mà chỉ sau hai giây cô phát hiện ra đó là
tiếng vô tuyến bật quá to.

“... chị cô ở trong bệnh viện,” giọng của Tony lại vang lên, cố gắng nói

ở mức độ trung giống như giọng của một gã cảnh sát thô lỗ đang thuật lại
cảnh nạn nhân tiếp theo.

“Bệnh viện á? Bệnh viện nào?”

“Central Islip,” cái giọng lại vang lên; rồi lại thêm vào “nơi thuộc về

cô ta,” và sự im lặng được lấp đầy chỉ với tiếng vang đến nghẹt thở và tiếng
rầm rầm của giọng nói phát ra từ vô tuyến.

“Ôi, Chúa ơi, Howard,” Emily nói khi cô gác máy điện thoại. “Chị ấy

đang ở Central Islip.”

“Chuyện gì thế?”

“Đó là nơi mẹ em đang nằm. Bệnh viện bang. Nhà thương điên.”

“Nghe này, Emily,” Howard nói nhẹ nhàng. “Chồng chị ấy không thể

để chị ấy ở đấy được. Nếu chị ấy cam kết ở đó thì chỉ có lý do duy nhất là
vì bác sĩ đã quyết định đưa chị ấy tới đó để chữa trị. Bây giờ không phải là
thế kỷ thứ mười chín; không ai nói là ‘nhà thương điên’ nữa. Nó là một
bệnh viện tâm lý hiện đại và nó...”

“Ông không biết sự việc là như thế nào đâu, Howard. Còn em thì có.

Em đã đến đó thăm mẹ. Đó là nơi có hai mươi hay có thể năm mươi tòa
nhà xây bằng gạch; thậm chí khi ông ở đó ông cũng không thể nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.