LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 206

ở lỗ mũi bên kia. “Đừng làm phiền tôi.”

Cô đi tiếp và cố không nghĩ đến ông già, cho đến khi taxi đi chầm

chậm về chỗ vòng và người lái xe taxi hất đầu và nói “Đi taxi chứ?”

“Vâng,” cô nói. “Cám ơn.

Và thật sự không vấn đề gì, cô quả quyết với chính mình khi taxi

chuyển bánh đi về phía sân ga. Pookie già nua chắc hẳn chỉ nằm lặng lẽ với
cái vẻ hờn dỗi theo định kỳ hiện trên gương mặt; bà có thể với tay lấy thuốc
lá nhưng sẽ không thèm nở một nụ cười, không thèm nói chuyện, có thể
còn không thể hiện là có biết Emily là ai nữa hay không.

Quay trở lại thành phố, cô đợi phải ngoài ba tuần trước khi cô gọi

St.Charles để xem là Sarah đã về nhà chưa. Cô làm việc đó ở văn phòng,
vào cuối giờ làm của buổi sáng, vì chắc rằng Tony sẽ không ở đó.

“Ôi, Emmy... đương nhiên rồi, chị đã về nhà được nhiều ngày rồi... ai

làm sao cơ?”

“Em nói mọi việc thế nào?”

“Mọi thứ ổn. Tony Junior đã ở đây, cùng với vợ và con của cô ta, vì

thế nơi đây như thể là một bệnh viện tâm thần vậy. Cô ta rất nhã nhặn và
đang có bầu. Chúng sẽ ở đây một thời gian và bọn chị sẽ giúp chúng tìm
một ngôi nhà cho chúng.”

“Em hiểu rồi. Giữ liên lạc nhé, Sarah. Hãy nói với em bất cứ điều gì

chị cần - chị biết đấy - bất kỳ điều gì em có thể làm được.” Và Sarah đã giữ
liên lạc, nhưng không phải bằng điện thoại. Một thời gian sau đó cô ấy gửi
cho Emily một lá thư. Phong bì được đề địa chỉ bằng cách viết tay non nớt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.