LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 209

ta đã đánh cô ấy bao nhiều lần hay sao? Khi cô ta nói với em thì em nói em
‘không muốn cô ta kéo cuộc đời của em vào’. Em thật là một cô gái hóm
hỉnh, Emily”

Và tối muộn đêm đó, khi họ nằm ôm nhau trên chiếc giường của cô,

cô ngập ngừng chạm tay vào ông ta và nói “Howard!”

“Mm?”

“Nếu em hỏi ông điều này, liệu ông sẽ trả lời em thành thật chứ?”

“Mm.”

“Ông có thật sự nghĩ em là một cô gái hài hước không?”

***

Mùa hè năm 1967 họ đi nghỉ ở chỗ cũ của Howard, ở Đông Hampton,

nơi ông ta đã không ở đó kể từ năm cuối cùng của cuộc hôn nhân. Cô thích
sự tươi sáng, sự rộng rãi và mùi cỏ, mùi cát của ngôi nhà - đằng sau cuộc
sống nơi thành phố, nó giống như được hít thở không khí trong lành - và cô
thích những cái ván lợp bằng gỗ tuyết tùng được phơi nắng gió, phản chiếu
ánh bạc trên nền trời. Cái từ “thú vị” cứ vang mãi trong đầu cô (“Chúng tôi
đã có một kỳ nghỉ thú vị,” cô sẽ nói như vậy với bất kỳ một ai hỏi cô, khi
họ quay về New York). Cô thích lướt sóng, và cái cách Howard lao vào
từng cơn sóng và nhảy lên với mỗi lần cơn sóng vỡ tan; cô thích cái cách
mà cái phần quý giá nhát của ông ta nhăn lại và ngả màu tím chuyển sang
xanh dưới gió và nước biển, đến nỗi chỉ có môi và lưỡi cô, cảm nhận vị
mặn, mới có thể làm cho nó lớn khoẻ

“Howard?” Cô nói ở buổi sáng cuối cùng, vào ngày Chủ nhật. “Em

đang nghĩ là em nên gọi điện cho chị em. Có thể chúng ta sẽ đi đường vòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.