LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 211

Cô đã hy vọng Peter có thể là người ra mở cửa - rồi sau đó sẽ là ôm

hôn và bắt tay lịch sự (“Xin chào ông”) trước khi họ cười nói đi vào trong
phòng khách - nhưng thay vào đó là Tony. Anh ta mở cửa chỉ một vài inch
và đứng đó sẵn sàng đóng cửa lại, giống như một người đàn ông có ý định
bảo vệ sự bất khả xâm phạm của nhà mình. Khi anh ta nhìn ra là ai, anh ta
chớp mắt và lùi lại, mở cửa rộng hơn, và Emily tự hỏi cô có thể chào anh ta
như thế nào, sau khi gọi anh là một kẻ đáng khinh, đồ quỷ tha ma bắt và
dọa nạt cuộc sống của anh ta. “Xin chào, Tony,” cô nói. “Đây là Howard
Dunninger; Tony Wilson.”

Anh ta mở lời một chút, lẩm bẩm rằng anh ta vui khi được gặp

Howard, và dẫn họ qua tiền sảnh.

Sarah ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, theo cách mà Edna Wilson thường

hay ngồi, cười một cách lơ đãng. Emily nhìn sâu vào điệu cười đó ít nhất là
một giây trước khi nhận ra rằng có gì không ổn: nửa dưới của khuôn mặt
Sarah bị méo mó.

“Ôi, Emmy,” cô chị rên rỉ, cố gắng một cách vô vọng để che đi cái

miệng của mình với một bàn tay, “chị quên không lắp răng vào”

“Không sao đâu,” Emily nói. “Chị cứ ngồi yên.” Nhưng rõ ràng rằng

Sarah đã ngồi im suốt cả ngày; cô ấy có thể đã không thể đứng lên cho dù
cô ấy có muốn đi chăng nữa.

“Hãy đến ngồi cạnh chị, Emmy,” cô chị nói khi phần giới thiệu kết

thúc. “Thật là tuyệt khi lại được gặp em.” Và cô nắm cả hai tay Emmy thật
chặt đầy xúc động. Emily cảm thấy bất tiện khi ngồi ở đó, với tay qua lối đi
để được âu yếm trong lòng chị mình; cách duy nhất là phải ngồi gần hơn,
cho đến tận khi họ chạm được vào đùi nhau, và khi cô đến gần cô nhận thấy
mùi rượu nồng nặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.