LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 22

âm thanh bất thường phát ra từ bố mẹ chúng ở dưới nhà - họ đang nói và
nói - và vì cô phải biết chuyện gì đang xảy ra nên cô hành động như một
đứa trẻ: cô gọi mẹ.

“Gì thế con?” Pookie bật đèn và cúi xuống với cô, nồng nặc mùi rượu

gin.

“Dạ dày con khó chịu.”

“Con có muốn uống thuốc tiêu hoá không?”

“Không.”

“Vậy con muốn gì?”

“Con không biết.”

“Đừng nhõng nhẽo nữa. Để mẹ bế con vào, và con chỉ cần nghĩ đến

những món quà tốt đẹp nhất cho Lễ Giáng sinh và rơi vào giấc ngủ. Và con
không được gọi mẹ nữa nhé; con hứa chứ?”

“Vâng ạ.”

“Vì mẹ và bố đang có một chuyện quan trọng muốn nói. Bố mẹ đang

nói chuyện về rất nhiều việc mà đáng nhẽ ra bố mẹ đã phải nói từ rất, rất
lâu rồi, và bố mẹ đã bắt đầu hiểu nhau...”

Chị dành cho Emily một nụ hôn ướt át, tắt đèn và đi vội xuống tầng,

nơi mà cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn, và Emily nằm đó chờ đợi một giấc
ngủ trong dạt dào hạnh phúc. Đi đến một sự hiểu nhau! Giống như một lời
nói của một bà mẹ ly hôn trong phim được nói trước khi nhạc nổi lên cho
hồi cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.