anh là cậu ta tuy bé nhưng rắn chắc và dẻo dai.”
“...Vì thế ý tôi là ‘tôi đã kiếm được năm đồng xu,’” người đàn ông
Magnum đang hét lên. “Tôi kiếm được năm đồng xu trong khi cả ngày
Wilson chẳng kiếm được gì.”
“Ôi, Chúa ơi, Marty,” Tony nói, cười và lắc đầu với sự vui sướng quá
khích. “Anh sẽ kể mãi chuyện này cho đến tận lúc tất cả mọi người chúng
ta chết à?”
Peter đi trả lời điện thoại; khi cậu ta quay lại cậu ta nói “Đấy là điện
thoại của bố.” vẫn còn hưng phấn với phần kết câu chuyện của Marty (với
câu kết là anh ta bắt được nhiều cá hơn tất cả mọi người ở trên thuyền ngày
hôm đó), Tony nheo mắt qua ly whiskey và nói “Ai đấy, Peter?”
“Sĩ quan Ryan. Bố biết mà; ở đồn cảnh sát.”
Tony uống ngụm whiskey và nhăn mặt vì vị đắng ngọt. “Cảnh sát,”
anh ta thì thầm, chuẩn bị đi. “Thằng cảnh sát chết tiệt nghĩ là tôi đã giết
vợ.”
“Thôi mà bố,” Peter nói xoa dịu khi cậu ta theo cha ra khỏi phòng.
“Bố hiểu vấn đề mà. Con đã nói với bố là đó chỉ là điều tra thông thường
thôi.”
Cuộc nói chuyện với sĩ quan Ryan không kéo dài; khi anh ta quay trở
lại bàn tiệc anh ta uống thêm nữa - hai chai whiskey hiện giờ đang được
chuyền quanh bàn - những tiếng hò hét và tiếng cười kéo dài mãi đến tận
chiều muộn.
Bóng nắng xanh thẫm trải dài trên ngôi nhà khi Emily đứng lên đi về
phía phòng tắm. Trên lối đi hành lang cô trượt chân và suýt ngã; trong lúc