LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 227

Emily nắm chặt lấy thành bàn bằng cả hai tay vì chỉ có mỗi nó đang

trở nên một khối thống nhất duy nhất: còn tất cả những thứ khác đều đang
chao đảo. Bên cạnh cô, sâu trong chiếc ghế tựa vào tường - và bức tường
cũng trở nên lung lay - là Howard đang nốc đủ rượu để chuẩn bị, có thể đây
là đêm thứ ba hay tư gì đó, kể từ khi cô biết ông ta, cho việc đi ngủ trong
say khướ

Eric không ngồi cạnh ai cả, và cậu ta là người duy nhất ăn ngấu nghiến

khi những món bít tết được mang đến. Cậu ta ăn với lòng hăng say của một
người bị chết đói, cong người qua đĩa như thể muốn chắc rằng đĩa thức ăn
sẽ không bị mang đi mất.

“... Không, nhưng tôi đang về già rồi,” Marty vẫn nói, “... và lưu ý với

cậu rằng, tôi nhận ra có thể tôi chỉ còn lại nhiều nhất là mười lăm năm...
càng về già tôi lại càng phải dừng lại và suy nghĩ. Ý tôi là cậu thấy đấy, bọn
trẻ bây giờ chạy rông với tóc dài lượt thượt, với những cái quần jeans
nhếch nhác và những suy nghĩ điên rồ, và chúng thì hiểu biết những gì nào?
Tôi nói có đúng không? Ý tôi là liệu chúng thì biết được gì?”

Cuối cùng thì Howard cũng đủ tỉnh táo để rút ra được tờ lịch trình

khỏi ví, xem kỹ lịch trình dưới ánh sáng lập lòe của chiếc bật lửa và xác
định rằng họ chỉ có mười lăm phút còn lại để bắt kịp giờ tàu.

“Hãy giữ liên lạc nhé, dì Emmy,” Peter nói, cao giọng chào họ, và cậu

ta bắt tay Howard. “Cám ơn ông đã đến.”

Tony cố gắng ra khỏi ghế, đi lảo đảo. Anh ta lẩm bẩm cái gì đó không

thể nghe thấy được với Howard, lau miệng của mình và trông có vẻ do dự
không biết liệu có nên hôn Emmy vào má không. Thay vào đó anh ta nắm
tay cô trong giây lát, không hẳn hoàn toàn nhìn vào mắt cô; anh ta để cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.