LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 228

họ đi, chầm chậm cho tay lên thái dương và đưa về đằng trước. “Thẳng tiến
nhé.” Anh ta nói.

Phải mất một thời gian dài Emily mới nhận ra là Sarah đã chết. Thỉnh

thoảng, chợt tỉnh dậy với giấc mơ thời bé con được lấp đầy bởi khuôn mặt
của Sarah và giọng nói của Sarah, cô sẵn sàng đi ngắm khuôn mặt của mình
trước gương ở phòng tắm sáng rực cho đến tận khi cô khẳng định được đấy
vẫn là khuôn mặt của em gái Sarah, và rằng trông nó không già.
“Howard!”, một lần cô nói khi họ nằm trên giường, trong lúc sắp ngủ. “ông
có biết không? Em thật sự ước rằng ông đã từng gặp Sarah trong những
ngày xa xưa, trước khi mọi thứ trở nên tan vỡ như thế này. Chị ấy thật đáng
yêu.”

“Mm,” ông ta nói.

“Đáng yêu, tươi sáng và đầy sức sống... và nghe có vẻ ngớ ngẩn,

nhưng em nghĩ giá mà ông biết chị ấy thì ông sẽ em hơn.”

“Ôi, tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ rằng tôi khá là hiểu em đấy

chứ.”

“Không, ông không hiểu gì,” cô nói.

“Thật thế á?”

“Ông thật sự không hiểu. Hầu như chúng ta chưa bao giờ nói chuyện.”

“Em đùa đấy à? Chúng ta luôn nói chuyện với nhau trong mọi lúc,

Emily.”

“Ông chưa bao giờ muốn nghe chuyện về thời thơ ấu của em hay bất

kỳ chuyện gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.