LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 237

“Bố à!”, cậu ta gọi, “Bố có nhà không ạ?” Và kia là Tony Wilson,

trông giống như một Laurence Olivier hoang mang, đang về già khi anh ta
mở cánh cửa mỏng mảnh và mời mọi người vào nhà. “Mời vào,” anh ta
nói. “Xin chào Emmy.

Cái căn hộ bé nhỏ trông tạm bợ - nó gợi Emily nhớ về căn hộ cũ kĩ

của Pookie phía trên garage ở Great Hedges - và nó chứa quá nhiều đồ. Hai
cụ tổ của Tony nhìn chằm chằm từ phía những bức tường lộn xộn; những
bức tranh khác được đóng khung bằng những chiếc khung tranh được mua
ở cửa hàng tạp hoá bán giá rẻ. Vera đi lăng xăng từ dưới bếp lên, cười toe
toét, một người phụ nữ xương to sôi nổi ở độ tuổi bốn mươi, đang mặc
chiếc quần soóc.

“Tôi mong rằng cô sẽ không nghĩ chân tôi luôn to như thế này,” chị ta

nói. “Tôi bị dị ứng nặng, nên thỉnh thoảng chúng làm cho chân tôi sưng
tấy.” Và chị ta ấn tay mình vào một bên đùi đang run lấy bẩy tỏ ý bị sưng.
“Chị ngồi đi. Peter, chuyển cái hộp ra khỏi cái ghế xanh để dì cháu ngồi.”

“Xin cảm ơn,” Emily nói.

“Chúng tôi rất lấy làm tiếc về tin của mẹ chị,” Vera hạ thấp giọng nói,

ngồi bên cạnh Tony trong chiếc ghế sofa nhỏ mà Emily nhận ra là nó từ nhà
cũ. “Chúng ta chỉ có một mẹ thôi mà.”

“Thật ra, mẹ tôi đã bị... rất ốm trong một thời gian dài.”

“Tôi biết mà. Mẹ tôi cũng bị như vậy. Năm năm ra vào bệnh viện, với

những cơn đau liên miên. Ung thư lá lách. Chồng trước của tôi, cũng... ung
thư ruột. Anh ấy chết trong đau đớn. Và chuyện này nữa.” Chị ta huých
mạnh tay Tony. “Chúa ơi, anh ấy đã làm cho tôi sợ đến mức nào. Peter đã
nói với chị về tai nạn chưa? ôi, tôi quên mất không mời chị thứ gì. Chị
uống cà phê nhé? Hay chè?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.