LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 238

“Thôi, xin cảm ơn chị. Tôi đủ rồi.”

“Dù sao thì chị cũng thử bánh đi, nó ngon đấy.” Chị ta chỉ cái đĩa

đựng bánh quy sô-cô-la ở trên bàn cà phê. Peter với lấy một cái, nhai trệu
trạo trong lúc nói. “Dù sao thì,” chị ta nói, “Đội tuần tra trên đường cao tốc
gọi tôi vào lúc năm giờ ba mươi chiều, và tôi vội đến bệnh viện trước khi
họ làm gì anh ấy. Họ để cho anh ấy nằm trên một cái cáng ở phòng cấp cứu,
bất tỉnh, máu me đầy mặt, và thề có Chúa tôi nghĩ rằng anh ấy đã chết. Não
của anh ấy đang sắp lòi

“Thôi mà, Vera,” Peter nói với đầy mồm bánh quy.

Chị ta quay sang cậu, đôi mắt tròn vô tội và giận dữ. “Cháu không tin

cô à? Cháu không tin cô à? Thề có Chúa. Thề có Chúa, Peter, não của
người đàn ông này đang lộ ra ngoài tóc.”

Peter nuốt bánh. “Thật ra,” cậu ta nói, “ít nhất là họ cũng đã giải quyết

cấp cứu được bố con.” Và cậu quay ra với cha mình. “Bố, đây là đoạn mà
con đã kể với bố, đoạn mà con nghĩ bố có thể sẽ thích đọc.” Từ cái ví ở
phía bên trong áo choàng cậu ta lôi ra một tờ quảng cáo đã được cuộn lại,
được in đẹp trên loại giấy màu nâu vàng nhạt đậm, với tiêu ngữ theo kiểu
Anh cổ và dòng chữ “Đại học Edwards” là một phần của tiêu đề.

“Cái gì thế này?” Vera gặng hỏi, vẫn tỏ vẻ giận dữ về việc cậu ta

không tin não dính trên tóc. “Một bài thuyết pháp hay là gì vậy?”

“Thôi nào, Vera,” Peter nói. “Cô biết là cháu chưa bao giờ đưa cô xem

một bài thuyết pháp nào. Nó chỉ là một tờ tin mà nhà thờ phát hành.”

“Mm,” Tony nói. Anh ta lấy cái kính ra từ túi áo sơ mi, đeo kính vào

và đọc lướt bài báo với cặp kính của mình, nháy mắt liên hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.