LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 34

dân chúng Trung Quốc có thể đợi được. “Ôi, Emmy,” cô nói, “Em đã gặp
anh ta chưa?”

“Thỉnh thoảng em lướt qua anh ta trong hành lang.”

“Thế à, chẳng nhẽ anh ta không để lại ấn tượng gì chăng? Chẳng nhẽ

anh ta không phải là người - người đẹp nhất mà em đã từng gặp hay sao...”

Pookie bước vào phòng khách, mắt chị mở to và đôi môi không kiên

định của chị sáng bóng với mỡ món thịt xông khói của bữa sáng. “Ai cơ?”
Chị hỏi. “Ý con muốn nói Tony? Ôi, mẹ vui quá; mẹ biết là con sẽ thích
cậu ta, con yêu.”

Sarah phải ngồi xuống một trong những chiếc ghế cũ rích để thở. “Ôi,

Pookie,” cô nói. “Trông anh ấy - trông anh ấy giống như Laurence Olivier.”

Đúng là như vậy, mặc dầu Emily đã không nghĩ thế trước đó. Tony

Wilson cao trung bình, vai rộng và lực lưỡng; mái tóc màu nâu gợn sóng
của cậu thảô tư trên trán và quanh tai; miệng cậu đầy đặn và hóm hỉnh, mắt
cậu dường như luôn sẵn ánh cười với chuyện cá nhân tế nhị nào đó mà chắc
hẳn là cậu sẽ nói với bạn khi bạn biết cậu nhiều hơn. Cậu hai mươi ba tuổi.

Chính một vài ngày sau đó cậu gõ cửa để xin phép liệu cậu có thể

được đồng ý đưa Sarah đi ăn tối một buổi tối nào đó, và đó là sự kết thúc
cho Donald Clellon.

Tony không có nhiều tiền... “Tôi là một người lao động,” cậu nói, điều

đó có nghĩa là cậu làm việc ở nhà máy sản xuất thủy phi cơ ở Long Island
và rất giống như một việc quan trọng “tối mật” nào đó - cậu đã làm chủ một
chiếc xe ô tô có thể bỏ được mui hiệu Oldsmobile đời 1929 và lái nó với sự
tinh nhạy. Cậu sẽ đưa Sarah ra những nơi xa ngoài Long Island hay
Connecticut hay New Jersey, nơi họ có thể ăn tối với những gì mà cô luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.