LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 52

Khi bà dập máy điện thoại, bà nói “Bố con đã mất sáng nay, con ơi”.

“Bố làm sao ạ?” Emily ngồi xuống một chiếc ghế thẳng cọt kẹt với đôi

tay buông ở vạt áo, và cô luôn nhớ về giây phút đầu tiên khi cô nghe thấy
tin đó, cô cảm thấy trống rỗng.

Pookie luôn mồm nói “Chúa ơi”, như thể chết chìm trong câu nói đó,

và rồi bà đã khóc. Khi tiếng nức nở của mẹ dịu đi, bà nói “Đó là bệnh viêm
phổi. Bố đã bị ốm khoảng một tuần và bác sĩ cố gắng chữa trị cho bố tại
nhà, nhưng con biết bố con mà.”

“Mẹ có ý nói gì, con “biết” bố?”

“Ý mẹ là con biết; chừng nào mà bố con ở nhà một mình, bố con luôn

uống uýtki và hút thuốc. Rồi cuối cùng ngày hôm qua bố con chấp nhận
đến bệnh viện nhưng đã quá muộn.”

“Ai gọi mẹ thế? Bệnh viện ạ?”

“Bà Hammond. Irene Hammond, bạn của bố con.”

Nhưng Emily không biết - cô chưa bao giờ nghe thấy cái tên Irene

Hammond - và giờ thì xuất hiện với cô cái tên Irene Hammond có thể còn
hơn cả một người bạn mà cô bắt đầu chợt cảm nhận thấy điều gì đó. Nó
không hẳn là thương tiếc; nó giống như nuối tiếc hơn.

“Ôi, mẹ sợ phải gọi cho Sarah,” Pookie nói. “Nó luôn là con gái rượu

của bố.”

Khi mẹ gọi chị, Emily có thể nhận thấy từ đầu dây bên kia của Pookie

sự tiếc thương của Sarah ngay lập tức và sâu thẳm. Nhưng nếu Sarah là con
gái rượu của bố, vậy thì Emily là con gái rượu của ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.