LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 57

tưởng tượng nổi làm sao mọi thứ lại đẹp đến thế này.”

Và Emily bằng lòng chấp nhận đây là một nơi đẹp. Rậm rạp nhưng

đẹp. Đường vào nhà đưa ta đến con đường vào rừng và những hàng rào cao
và có tiếng xào xạc; đến nơi chỗ ngã ba đường Pookie nói “Ngôi nhà chính
ở đằng kia - con có thể nhìn thấy một góc của nó, nhưng chúng ta sẽ xem
nó sau - còn ngôi nhà của Sarah thì đi theo lối này.”

Đó là ngôi nhà gỗ một tầng bằng ván che màu trắng với một bãi cỏ

nhỏ, và Sarah đi ra đón họ. “Con chào mẹ,” cô nói. “Xin chào mừng mọi
người đến Ngôi nhà ở cái Góc Xó xỉnh này.” Cô nói như thể đang diễn tập
vậy, và cách cô ăn mặc cũng thể hiện sự chuẩn bị đáng kể: bộ quần áo bà
bầu tươi sáng có thể đã được mua để dùng cho những lúc này. Trông cô thật
đáng yêu.

Cô chuẩn bị một bữa trưa hoàn toàn không đầy đủ như những bữa ăn

của Pookie; rồi vấn đề là câu chuyện cứ đuối dần. Sarah muốn nghe mọi
thứ về Barnard, nhưng khi Emily bắt đầu kể cô nhận thấy mắt chị cô đờ ra
trong khi cười thật buồn tẻ. Pookie nói “Chẳng phải điều này thật tuyệt vời
hay sao? Chỉ có ba mẹ con mình?” Nhưng thật sự chẳng có gì thú vị, và
hầu hết buổi chiều họ ngồi quanh phòng khách được trang bị đồ đạc thưa
thớt với thái độ vui vẻ một cách gượng gạo, Pookie hút rất nhiều thuốc và
gạt tàn trên thảm, ba người đàn bà không có gì nhiều để nói với nhau.
Những bức hình minh họa màu của những chiếc máy bay chiến đấu hải
quân hãng Magnum trong chiến đấu choán hết một bức tường; một bức
tường khác là ảnh Lễ Phục sinh được đóng khung của Sarah và Tony.
Geoffrey Wilson đã mời họ ghé thăm ngôi nhà chính, và Pookie cứ nhìn
đồng hồ mãi: chị không muốn bị mu

“Hai mẹ con cứ đi đi ạ,” Sarah nói “Nếu Tony về nhà đúng giờ, bọn

con sẽ cùng đi với mẹ, nhưng có thể là anh ấy không về đúng giờ đâu ạ;
dạo này anh ẩy hay phải làm ngoài giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.