LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 60

khuỷu tay tựa vào đầu gối ở vị trí hơi tách ra. Emily, ngồi chéo mẹ, có thể
quan sát khuôn mặt mẹ nới lỏng dần khi mẹ nói và uống, quan sát đầu gối
mẹ di chuyển dần tách xa nhau cho đến khi lộ ra phần trên của nịt bít tất,
phía bên trong võng xuống, tối sầm của cái đùi để trần và cuối cùng là phần
đũng quần của đồ lót.

“... Không, nhưng cái nhà đẹp nhất mà tôi đã từng có là ở Larchmont.

Con có nhớ Larchmont không? Chúng tôi có những chiếc cửa sổ hai cánh
thực sự và một cái mái bằng đ thực sự; dĩ nhiên là chúng tôi không có đủ
khả năng mua nó, nhưng vào giây phút tôi nhìn thấy ngôi nhà tôi nói đó là
ngôi nhà mà tôi muốn sống, tôi đi thẳng vào bên trong và ký hợp đồng thuê
nhà, và bọn con tôi cũng thích. Tôi sẽ không bao giờ quên được làm thế
nào - ôi, xin cảm ơn, Geoffrey; chỉ một ly nữa thôi và rồi chúng tôi thực sự
rất...”

Tại sao mẹ lại không say một cách yên lặng được nhỉ, với đôi chân co

tròn lại trên nệm nhỉ, giống như Edna Wilson ý?

“Một chút sherry nữa nhé, Emily?”

“Thôi ạ, cháu cám ơn.”

“... Và dĩ nhiên trường học thật tuyệt vời ở Larchmont; đó là lý do mà

tôi đã mong rằng chúng tôi có thể ở lại; tuy nhiên, tôi luôn nghĩ rằng cũng
tốt cho bọn trẻ khi đưa chúng đến những nơi khác nhau, và rồi dĩ nhiên...”

Vào lúc cuối khi bà chuẩn bị về, Geoffrey Wilson phải dìu bà đi ra

cửa. Trời sắp tối. Emily cầm lấy tay mẹ - nó thật mềm và yếu đuối - và họ
đi theo con đường qua rừng và những bụi cây rậm rạp về phía con đường
chạy dài ra sân ga. Cô biết rằng Pookie sẽ ngủ ở trên tàu - cô hy vọng rằng
mẹ sẽ ngủ, dù sao đi nữa; sẽ tốt hơn nếu mẹ thức và nói chuyện - và bữa tối
của họ, nếu có thể, sẽ là hot dog và cà phê ở Sân ga Penn. Nhưng cô cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.