LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 70

“Tôi hoàn toàn không chắc rằng em nhớ tôi,” anh ta nói khi họ ngồi ở

quán ăn Hy Lạp gần khu ký túc Columbia.

“Tại sao mãi anh mới gọi cho em?”

“Vì tôi ngượng,” anh ta nói trong lúc mở khăn giấy. “Tôi ngượng và

cũng vì tôi bị mắc với một quýà không nên nhắc đến tên ở đây.”

“Ôi, mọi người gọi anh là gì, dù sao đi nữa? Andy?”

“Ôi, Chúa ơi, không. “Andy” gợi đến kiểu tuýp người quỷ quái, mạnh

mẽ; không phải tuýp người của tôi, tôi e là như thế. Tôi luôn được gọi là
Andrew. Hơi khó gọi một chút, tôi khẳng định - một thể loại giống như
Ernest hay Clarence - nhưng tôi đã quen với nó rồi.”

Theo cách anh ta ăn, cô có thể nói là anh ta thích món ăn của mình -

anh ta hơi mập - và không nói nhiều cho đến khi anh ta no, khi mà có một
chút mỡ bóng loáng quanh miệng. Rồi anh ta bắt đầu nói như thể nói
chuyện là một thú vui khoái lạc khác nữa, sử dụng những từ như “lộn xộn”
và “cải cách”. Anh ta nói chuyện về chiến tranh không như một biến động
lớn có thể nuốt chửng được mình - anh ta nói lần thứ hai là anh ta là một
người tàn phế về thể chất - nhưng như là một “trò chơi” quốc tế tuyệt vời
và phức tạp; anh ta tiếp tục nói về những cuốn sách mà cô chưa bao giờ đọc
và những tác giả mà cô chưa bao giờ nghe nói đến, và rồi anh ta lại nói đến
nhạc cổ điển, một lĩnh vực mà hầu như cô không biết chút nào.”... Và như
em có thể biết, phần chơi piano trong bản sonata đó là một trong những
phần khó nhất trên đời này. về mặt kỹ thuật, ý tôi là như vậy.”

“Anh cũng là một nhạc công à?”

“Đã từng, một kiểu như vậy. Tôi học piano và clarinet trong nhiều

năm - em biết đấy, tôi là một trong những kẻ tí hon buồn chán được gọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.