LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 78

“Có, em có đấy. Đợi đã”. Anh ta ra khỏi cửa hàng bán hoa với một tá

hoa hồng màu vàng và ấn chúng vào tay cô. “Đây, hãy cắm chúng vào
nước; rồi em sẽ nhớ đến tôi ít nhất là cho đến khi chúng héo. Emily? Liệu
em có nhớ tôi không?”

“Đương nhiên rồi ạ.”

“Hãy cứ nghĩ là tôi phải đi quân dịch, giống như bao người khác, tốt

hơn những người đàn ông khác mà em đã gặp. Tốt thôi. Không chia tay lâu
nhé.” Anh ta hôn vào má cô; rồi anh ta lết đi trên phố, vẫn là dáng vẻ điền
kinh không một chút nào tự nhiên đối với anh ta; anh ta vẫy một chiếc taxi
và đứng đó mở cửa xe cho cô, cười với đôi mắt sáng trông hơi lơ đễnh.

Khi chiếc taxi chuyển bánh đi cô quay đầu lại trong một mùi hương

nặng nề của hoa hồng để xem là liệu anh ta có giơ tay vẫy, nhưng cô bắt
gặp chỉ là một nét thoảng qua cái lưng anh ta đang hoà lẫn vào trong đám
đông.

Ngoại trừ việc mà cô muốn khóc, cô không thật sự biết cô cảm thấy gì

nữa. Cô cố gắng suy nghĩ suốt dọc đường về nhà cho đến khi cô phát hiện
ra, khi đi lên cầu thang, rằng cô nhận thấy một cảm giác hết sức thư giãn.

Ngay khi chiến tranh kết thúc ở châu Âu, một thủy thủ viễn dương trẻ

bước vào quầy sách và bắt đầu nói chuyện với cô như thể anh ta đã biết về
toàn bộ cuộc đời của cô vậy. Những móng tay của anh ta bị bầm giập và
đen sì, nhưng anh ta có thể kể lại những đoạn văn của Milton và Dryden và
Pope từ trí nhớ mà dường như không cần phải thể hiện: có, anh ta nói,
nhiều thời gian để đọc ở trên tàu. Anh ta mặc một chiếc áo len trông như
quá ấm đối với thời tiết của mùa này, và anh ta có một cái đầu đẹp tóc màu
vàng và to mà cô tự tả với bản thân mình như “người Bắc Âu.” Anh ta
đứng đó nói chuyện, chuyển trọng lượng từ chân này sang chân khác, ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.