LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 84

Anh ta đi bộ với cô về nhà và họ đứng đối diện trên lối đi bộ, chỉ cách

nhau một vài bước chân.

“Anh xin lỗi là đã kết thúc theo cách như thế này,” anh ta nói. Anh ta

đặt một tay xuống thấp dưới hông và nhìn chằm chằm xuống đường để làm
cho cô ngưỡng mộ hình ảnh của mình, và trông anh ta hơn bao giờ hết rất
giống Michelangelo’s David, thậm chí kể cả trong bộ vét xấu đến thế này.

“Thật lâu, Lars,” cô nói.

Sẽ không có quan hệ tình dục nữa, cô tự hứa với bản thân mình khi cô

đấm liên tục vào chiếc gối khi lên đến tầng trên. Cô có thể gặp đàn ông, cô
có thể ra ngoài với họ và cười và nhảy và làm mọi điều khác mà bạn cần
phải làm với họ, nhưng không có quan hệ tình dục nữa cho đến khi - thật
ra, cho đến khi cô hoàn toàn chắc chắn điều cô đang làm.

Cô đã phá vỡ lời hứa của mình với một sinh viên luật phờ phạc người

nói là anh ta là một người cộng sản, và lại cắt đứt mối quan hệ trong tháng
Hai với một cậu bé hóm hỉnh chơi trống ở một ban nhạc Jazz. Sinh viên
luật không quan hệ với cô nữa vì cậu ta cho rằng cô bị “ô uế về ý thức,” và
hoá ra là người chơi trống đang có quan hệ với ba cô gái khác nữa.

Và rồi mùa xuân lại đến. Cô sắp tốt nghiệp đại học với không một ý

tưởng nào là sẽ làm gì cho cuộc đời mình, và nó gần đến lúc Andrew
Crawford kết thúc thời kỳ chữa trị tâm lý.

“Emily?” Anh ta nói trên điện thoại. “Em có ở một mình không?”

“Có, xin chào anh Andrew.”

“Anh không thể nói với em là đã bao nhiêu lần anh đã bắt đầu quay số

điện thoại và bỏ cuộc ở con số thứ bảy. Nhưng em đang ở đó, có phải vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.