LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 89

mình. Bà Crawford mở bàn phím và nhìn cậu con trai cầu khẩn. “Hãy chơi
bản nhạc nào đó cho mọi người nghe đi, Andrew,” bà ta nói. “Emily đã bao
giờ nghe con nói chưa?”

“Ôi, mẹ ơi. Mẹ biết là con không còn chơi nữa mà.”

“Con chơi nhạc như một thiên thần. Thỉnh thoảng khi có những bản

nhạc của Môda hay Sôpanh phát trên đài mẹ chỉ nhắm mắt lại...” bà ta
nhắm mắt lại..., “và tưởng tượng con ở đây - ở ngay đây bên cạnh cây đàn
piano này...”

Cuối cùng thì anh cũng ngồi vào chơi: anh chơi một trích đoạn ngắn

của Sô-panh, Emily có thể thấy rằng anh đang chơi vội, dường như chỉ chơi
một cách cẩu thả để đạt mục đích.

“Chúa ơi!”, anh ta nói khi họ ngồi trên tàu quay về New York. “Mỗi

khi anh về nơi đó, nó làm cho anh mất hàng nhiều ngày để hồi phục lại -
toàn bộ thời gian chỉ để đạt được một điều: Khi nào tôi lại có thể thở được
đây...”

Chỉ còn lại một chuyến đi vẫn chưa được thực hiện - đi chào Sarah và

Tony ở St.Charles - và họ đã không thực hiện chuyến đi mãi cho đến tận
mùa hè, khi Andrew mua một chiếc ô tô đã qua sử dụng.

“Vậy là,” anh ta nói khi họ phóng tốc độ dọc theo con đường cao tốc

rộng ở Long Island. “Cuối cùng thì tôi cũng gặp người chị xinh đẹp và
người anh rể lãng mạn, bảnh bao của em. Tôi có cảm giác như tôi đã biết
họ từ lâu lắm rồi.”

Anh ta ở trong một trạng thái nhạy cảm và chanh chua, và cô biết vì

sao. Sự thực hiện tình ái của anh ta đã đầy đủ trong suốt mùa hè, với thỉnh
thoảng có sai sót, như chỉ mới gần đây - trong một tuần qua hay là gì đó -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.