LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 99

Cô quyết định bỏ qua lời dẫn bài và tập trung vào phần thân bài. Trong

nhiều giờ cô viết rất nhiều đoạn, hút nhiều thuốc mà cô không nhận thức
được là đang châm thuốc hay bỏ chúng đi. Rồi cô kết thúc chúng với một
cái bút chì, những chữ sửa lại nguệch ngoạc ở lề và thỉnh thoảng ở trên đầu
trang mới (Xem lại A, đoạn 3, trang 7), cảm thấy một cảm giác hung hăng
khi nhận ra thiên hướng của mình. Nhưng cái đống bản thảo bừa bãi đã ở
đó suốt buổi sáng chờ đợi cô, sau một giấc ngủ chập chờn; và cô phải biết
rằng, với con mắt lạnh lùng của một người biên tập, nó nghe không được
tốt lắm.

Khi một tuần nghỉ ốm của mình kết thúc, cô đi làm lại, dễ chịu với

nhịp điệu xưa của một ngày tám tiếng. Vào mỗi tối và hầu hết các ngày
nghỉ cô làm việc với bài báo có chủ đề nạo thai, nhưng cuối cùng cô đã xếp
nó vào trong một cái hộp bìa cứng mà cô đặt tên “Hồ sơ của tôi”, và cất
chiếc máy chữ đi. Cô cần cái bàn cho buổi tiệc.

Rồi đột nhiên giờ đã là năm 1955, và cô đã ba mươi tuổi.

“... Và dĩ nhiên nếu con muốn là một người dành hết thời gian cho

nghề nghiệp thì cũng tốt thôi,” mẹ cô nói ở một trong những buổi tối kinh
hoàng và hiếm có khi Emily đến chỗ bà để ăn tối. “Mẹ chỉ mong mẹ tìm
được một nghề vừa ý khi mẹ bằng tuổi con. Đó chỉ là vì mẹ cảm thấy...”

“Đó không phải là một ‘nghề’; đó chỉ là một công

“Thật ra, dù với nhiều lý do hơn như thế thì. Đó là vì mẹ cảm thấy có

thời gian cho con để - ôi, mẹ sẽ không nói ‘ổn định’; Có Chúa chứng giám
mẹ chưa bao giờ ổn định; mẹ chỉ muốn nói...”

“Lại lấy chồng. Có con.”

“Thế ra chuyện đó là kỳ lạ lắm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.