LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 496

-“Nguyệt!”

-“Nguyệt ơi!”

Phong hớt hải tìm…phòng khách, phòng bếp, nhà tắm, ban công…căn

nhà lạnh lẽo chưa từng thấy.

Có lẽ cô đã đi rồi.

Cũng chẳng nói lấy một lời từ biệt.

Mệt mỏi đẩy cánh cửa phòng ngủ, khẽ chui vào chăn của cô, lòng thấy

trống trải vô cùng.

Anh cố gắng ngửi, cố gắng ghi nhớ mùi hương còn sót lại, cô đi rồi, mà

sao mùi hương ấy vẫn vậy, cứ như cô đang bên anh?

Chẳng nhẽ anh lại hồ đồ tới vậy? Không phải, không thể nào…từ trước

tới giờ, đối với Nguyệt, giác quan của anh luôn luôn rất nhạy cảm.

Điên cuồng tìm kiếm.

Lần này, tỉnh táo hơn, anh đã thấy cô.

Nguyệt nằm đó, ngay góc khuất cạnh chân giường, nhẹ xoay cái đầu bé

nhỏ về phía mình, anh cười:

-“Cậu nằm đây thảo nào tôi không thấy!”

-“Hôm qua lại xem phim khuya phải không?”

Giọng anh có phần giận dỗi, vừa bế cô lên giường vừa trách móc.

-“Cậu thật, tôi bị tai nạn như thế mà cậu không thèm thăm, chỉ biết phim

với ảnh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.